Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 117-1




Bên trên cái trán Hiên Viên Liệt vặn lên mấy cái kết, một nắm tay nện vào trên cửa: "Người phụ nữ, tôi chỉ cho cô một cơ hội. Nếu như cô lại không mở cửa tôi sẽ phá cửa ra."

"..." Tiêu Tiêu cắn răng trầm mặc.

Một hồi, chỉ nghe Hiên Viên Liệt lại mở miệng nói: "Người phụ nữ, cô cần phải hiểu rõ hậu quả, cô còn ở cùng với tôi rất nhiều ngày, nếu như cửa hỏng rồi... Sau khi cô tắm rửa coi như..."

Anh còn chưa nói hết lời.

Cùm cụp, cửa phòng tắm mở, Mộ Tiêu Tiêu gặp mặt che mặt, sắc mặt biến thành màu đen đứng ở cửa, ngẩng đầu, bên trong ánh mắt tràn ngập sương dày đặc: "anh mau đi nhà vệ sinh đi." Cô tuyệt đối tin tưởng Hiên Viên Liệt dám làm ra loại chuyện phá cửa này, vì kế hoạch lâu dài, vẫn là bây giờ phải chịu đựng.

Tựa ở bên tường, nhường ra đường cho anh, để anh đi vào nhà vệ sinh.

Hiên Viên Liệt chậm rãi đi đến, nghiêng mắt nhìn về phía cô.

"A... Hiên Viên Liệt, anh làm gì? Thả tôi xuống, thả tôi xuống." cả người cô đột nhiên bị ôm ngang lên.

"Thả cô xuống sao? Tôi phí hết sức lớn như vậy để cô mở cửa, cô cảm thấy tôi sẽ thả cô xuống sao?" Anh thì thầm ở bên tai cô.

"Đáng chết, anh gạt tôi!" Cô đánh thân thể anh, đã biết anh không phải là muốn đi nhà vệ sinh đơn giản như vậy, cái người đàn ông giảo hoạt này.

Hiên Viên Liệt cũng không đáp lời, ôm cô đi ra khỏi phòng tắm, vứt cô xuống giường.

Tiêu Tiêu phản ứng lập tức muốn ngồi lên. Thân thể vừa mới chống lên liền bị anh ép xuống: "anh... Anh..." Cổ họng cũng bắt đầu run rẩy lên.

"Xuỵt... Tôi mệt mỏi rồi." Anh nhẹ giọng nói qua, thân thể ngã xuống bên cạnh, một tay ôm lấy cô.

Cô hoàn toàn lờ mờ, a... A? Cứ như vậy ngủ sao? Quay đầu nhìn Hiên Viên Liệt một chút, quả nhiên anh đã nhắm mắt lại rồi.

"Tôi không làm gì cô, cô rất thất vọng sao?" môi băng lãnh khẽ mở. Anh nhắm mắt nói ra.

"Không phải thất vọng mà chính là kinh ngạc. Cho tới nay, tôi đều cho rằng anh là một người đàn ông chỉ biết, chỉ dùng nửa người dưới suy nghĩ." Có lẽ là anh không có làm cái gì, để lòng của cô cũng từ từ bình tĩnh trở lại. Trấn định nói qua.

"A... Cô muốn trực tiếp như vậy sao?"

Mộ Tiêu Tiêu mỉm cười: "anh đối với tôi không phải cũng rất trực tiếp sao? Đồ chơi, búp bê, nô lệ." Người nào cũng không nhìn thấy cô cười đau xót.

Hiên Viên Liệt không tiếp tục đáp lời, chỉ ôm chặt cô.

Tiêu Tiêu cũng rất thức thời, cô biết tình cảnh bây giờ của mình là cái gì. Anh đã chịu lui một bước, không làm chuyện gì đối với cô, cô cũng lui một bước lại như thế. Nhắm hai con mắt lại... Sau lưng, cô cảm thấy truyền đến ấm áp từ trong ngực anh, loại ấm áp này đã thật lâu cô chưa từng cảm thụ. Nhớ kỹ khi còn bé anh trai cô cũng ôm cô ngủ như thế, chỉ là... Sẽ không còn được gặp lại anh rồi.

Nói không rõ vô số bi thương cùng trái tim băng giá, chỉ có trong lòng bàn tay anh còn truyền đến một chút xíu ấm áp. Thế nhưng mà, cái ấm áp này có lẽ cũng chỉ là ảo giác, bởi vì dù sao Hiên Viên Liệt cũng là cái loại người lạnh băng.

Mộ Tiêu Tiêu cũng không hiểu rõ Hiên Viên Liệt, bởi vì, bây giờ Hiên Viên Liệt trước mặt cô, vĩnh viễn là băng lãnh vô tình, xem cô như đồ chơi. Đây là anh để cho cô nhìn thấy!

Hôm nay mặt trăng chỉ nửa vòng tròn, càng về đêm càng sâu, chỉ cảm thấy mặt trăng này càng thêm sáng ngời chiếu rọi rồi.

Trong khách sạn nhìn như bình tĩnh đã sớm nổi lên một trận sóng to gió lớn, chỉ là ngòi nổ chưa thiêu đốt đến gian phòng của bọn họ thôi.