Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 131




Lúc này, Hiên Viên Liệt cầm lấy chén trà, sau đó vung lên, trà bên trong giội đến trên mặt Tiêu Tiêu.

"Dốc sức ưm..." cô mở to hai mắt, trà này không phải nóng, mà chính là ấm, trừng to mắt nhìn chằm chằm Hiên Viên Liệt. Cô làm sao cũng không nghĩ ra anh sẽ làm ra cử động kinh người như thế, phản ứng tính đứng lên:"Anh làm cái gì vậy a!"

Anh nhàn nhạt đặt chén trà xuống: "Thanh tỉnh một chút, chớ suy nghĩ lung tung."

"A?" Nghe được anh nói câu này, cô không hiểu nghiêng đầu: "Cho nên, anh giội trà tôi, là muốn tôi thanh tỉnh? Tôi nhìn đang miên man suy nghĩ sao?"

"Tôi biết cô rất quan tâm chuyện phát sinh trong gia tộc tôi, chuyện Miêu Miêu, tôi rất xin lỗi." Hiên Viên Liệt nhíu chặt lông mày, mắt mang theo vài phần áy náy.

Anh vậy mà xin lỗi? Hướng cô nói xin lỗi, đây quả thực cũng là vượt qua ngoài cô dự liệu. Tâm cũng tỉnh táo lại, xoay người đi trong phòng lấy ra khăn mặt, lau khô mặt.

Sau khi bình tĩnh lại, cô cũng ngồi xuống. Khăn mặt treo ở cổ: "Về sau tôi cũng sẽ không lại nhắc chuyện đó, đặt dấu chấm tròn đi."

Dù sao về sau cùng Hồng Tuyết Mai cũng không có quen biết gì, nếu như nói trước kia cô còn nghĩ qua muốn hướng Hồng Tuyết Mai trả thù, hiện tại loại tâm tình này cũng bỏ đi không còn một mảnh rồi. Hiên Viên Liệt có thể cùng Miêu Miêu ước định bảo hộ cô, mà Hiên Viên Liệt làm được, cái này đã đã chứng minh tất cả...

Lại một trận trầm mặc, từ lúc trở về đã qua một giờ, hiện tại thấy đã 7 giờ buổi sáng, nhìn đồng hồ, anh còn không có ý định đi sao?

Hiên Viên Liệt cũng nhìn đồng hồ, đứng lên.

Anh quyết định muốn đi rồi sao? Cũng đi theo anh đứng lên. Đang định mở miệng hỏi anh là muốn đi rồi phải không.

"Miêu Miêu là con ai." Ai biết anh bật thốt lên chính là một câu như vậy.

Quả thực để thân thể cô nhất thời cứng ngắc. Vốn tưởng rằng anh muốn nói câu khác, thế nào biết là câu nói cô không nguyện ý nhất. Bốn mắt nhìn nhau, cô tận lực né tránh cặp mắt đen kia: "Tôi không muốn nhắc chuyện này, không muốn hỏi lại tôi rồi. Miêu Miêu là con tôi, con một người tôi."

"Cha bé là người nào." Anh như chỉ là nhất thời hứng khởi nói lên đề tài này, nhưng lại hùng hổ dọa người, vấn đề này ở đáy lòng anh nghi ngờ thật lâu.

Cúi đầu xuống: "Hiên Viên Liệt, đây là chuyện riêng của tôi, tôi thật không muốn nhắc tới, mời anh không nên ép tôi được không?" Trong giọng nói của cô đã có chút gấp, chuyện sáu năm trước, là một cái hộp giấu trong lòng cô, cô khóa cái hộp này, cũng không muốn mở ra.

"Chuyện riêng của cô... Thật sao?" Mắt đen nhẹ nhàng lóe lên, anh động bả vai: "Tiêu Tiêu, đừng quên cô hiện tại vẫn thuộc về tôi."

"A?" Hai mắt mở to, trong mắt là nghi hoặc. 

"Khế ước." Nói ra hai chữ này, anh mỉm cười, quay người đi, hướng cửa đi đến.

Khế ước! Gương mặt của cô gần như muốn bóp méo, đúng vậy, đúng, làm sao lại đột nhiên quên chuyện này, cô còn cùng Hiên Viên Liệt ký khế ước, này phần khế ước còn trong tay anh, đáng chết... Hiên Viên Liệt, anh thật là giảo hoạt.

Hiên Viên Liệt đi đến cửa đột nhiên lại ngừng bước, ngoái nhìn nói. "Đúng rồi, thứ hai, nhớ kỹ thời gian."

"Ách? Còn có chuyện gì sao?"

"Tham gia hôn lễ."

"Hôn lễ? hôn lễ người nào?"

"Ngạn." Lúc Hiên Viên Liệt nói câu nói này đã đi ra phòng của cô.

Tiêu Tiêu đứng nguyên tại chỗ, chớp mắt mấy cái, hôn lễ Ngạn? Lam Đình Ngạn? Lam Đình Ngạn muốn kết hôn rồi hả?! Là thứ hai? Nhanh như vậy?