Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 141-2




Đến cùng là chỗ đó có vấn đề?

Còn không có ra kết quả, chỉ cảm thấy ánh mắt lạnh như băng trên thân mình bắn phá.

Ách...

Cô ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Liệt, lại cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, đột nhiên nghĩ đến giải thích rất tốt: "Buổi sáng hôm nay lúc thức dậy... Tôi mặc quần áo. Tuy tôi không nhớ rõ, nhưng nhất định không phải là các người tưởng tượng."

Làm sao không có nghĩ đến vấn đề này? Cô thế nhưng là mặc quần áo, tuy cùng Lam Đình Ngạn ngủ ở trên một cái giường, thế nhưng là mặc quần áo chẳng phải chứng minh tất cả sao? Mà đáy lòng cũng nói cho cô, cô và Lam Đình Ngạn tuyệt đối chưa từng xảy ra cái gì!

Lúc này... Hai tay Hiên Viên Liệt ôm lấy eo của cô, đầu ghé vào mặt cô chậm rãi chôn xuống, tiến tới cổ của cô.

Thân thể run rẩy, cổ cũng là chỗ mẫn cảm.

"Ừm..." Buồn bực rên khẽ một tiếng, cô run run bả vai. Hai tay của anh di chuyển trên hông của cô.

Mi nhẹ nhàng nhăn lại.

"Hiên Viên Liệt..." Cô nhíu mày, hai tay chống đỡ anh, để anh cách mình xa một chút, lại xa một chút.

Chỉ là, cảm nhận được tai cô ẩm ướt.

"Ừm..." Hơi thở bên trong hừ ra thanh âm, muốn nói so với cổ còn muốn mẫn cảm, đại khái cũng là lỗ tai rồi.

Ngay sau đó hai tay bên hông cô di chuyển dời đi trận địa... 

Ách...

Hai vai cô nhô lên, một loại cảm giác nguy cơ tuôn ra, tuy nhiên cách quần áo, thế nhưng là vì sao lại có loại cảm giác khác thường...

"Hiên Viên Liệt, không muốn." Hai tay đặt ở cổ tay anh, muốn lấy tay của anh ra.

Thế nhưng cô căn bản là không có cách cùng anh tranh đấu.

"Hiên Viên Liệt, đừng..." Có lẽ là vừa mới phát sinh chuyện Lam Đình Ngạn, ngữ khí của cô không hề giống bình thường. Trong lòng có loại áy náy. Thế nhưng cô rõ ràng không có làm cái gì, cùng Hiên Viên Liệt cũng không có quan hệ gì, vì sao lại có loại cảm giác khó hiểu này?

Từ tai cô rời đi, đầu của anh cũng từ sợi tóc của cô nâng lên.

Tiêu Tiêu thở dài một hơi, thân thể căng cứng buông lỏng. Không nghĩ tới anh lại có thể thật dừng lại. Hô... Thật sâu thở ra một hơi.

"Ưm..." Còn không có phun ra khí. Bị đôi môi anh băng lãnh ngăn chặn miệng. Cô vốn là hơi mở to miệng, càng cho anh thời cơ lợi dụng.

"Ưm ưm ưm... Hiên... Viên... Liệt..." Trong khe không rõ truyền ra tiếng kêu gào của cô. Hai tay dùng sức đẩy anh, ý đồ đẩy anh ra.

Đầu cũng giãy dụa, muốn thoát khỏi môi của anh.

Thế nhưng là... Cô mãnh liệt phản kháng chỉ có đụng phải anh càng thêm mãnh liệt đánh trả, thêm lực, như muốn ăn cô sạch sẽ.

Cô đánh lồng ngực kiên cố.

Một giây sau, một cái tay Hiên Viên Liệt ôm lấy eo của cô thật chặt...

Một tay trượt đến sau lưng của cô, thuần thục cởi dây đeo.

"Ừm ưm..." Khi nút áo buông ra, cảm giác khẩn trương trong lòng càng thêm lớn rồi.

Miệng sắp ngạt thở, thân thể cô run rẩy, đầu ngửa ra sau. Muốn tránh né lại không có chỗ cho cô tránh né, eo của cô bị ngăn đón thật chặt. Không chỗ có thể trốn.

"Ưm ưm ưm..." Hơi thở quanh co âm thanh trở nên mềm nhũn, thân thể cô đều sắp hoá thành một đoàn nước.

Ngay sau đó, tay Hiên Viên Liệt ôm phần eo cô cũng bắt đầu thư giãn, trực tiếp nắm lấy quần áo cô, kéo đi lên!

"Đừng nhìn!" Lập tức bưng kín chính mình. Mặt đỏ lên, mà trong nháy mắt đỏ đến cổ. Tưởng tượng tình cảnh hiện tại.