Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 171-2




Ngồi bên cạnh dòng sông, mặt trăng đã ra, mắt thấy hiện tại cũng là 9 giờ tối, vốn còn muốn đi lên phía trước là không thể nào rồi.

Tiêu Tiêu từ trong sông bắt được ba con cá. Giang Tiểu Băng thì đốt lửa, mà Địch Nặc ở chung quanh tuần tra. Bởi vì nhóm lửa, nhất định sẽ có khói, các cô ở ngoài sáng, địch ở chỗ tối, rất có thể sẽ đi theo khói đến tập kích.

Rất nhanh, cá đã nướng chín.

"Tôi qua tìm cô." Tiêu Tiêu cầm cá đứng lên.

Giang Tiểu Băng gật đầu, sau đó dùng đá dập tắt lửa, để tránh có người đi theo khói tìm tới.

"Mệt mỏi chết rồi. Những người này còn thật khó dây dưa." Địch Nặc lắc đầu cùng cổ tay đi tới. Anh là nhìn thấy khói bị dập tắt mới trở lại.

Trên quần áo màu đỏ, đã có một ít tổn hại, nhìn giống như trải qua một trận đánh nhau kịch liệt. Mà trên tay cũng dính đầy vết máu.

"Cô, gặp được cái gì sao?" Tiêu Tiêu lập tức cầm cá nướng đi lên trước.

Địch Nặc nhìn về phía Tiêu Tiêu, đến gần thuận tay cầm cá nướng từ trong tay cô qua, vừa ăn vừa nói nói: "Mới vừa có hai đội người tìm khói tới, vận khí không tệ, vừa vặn cướp được hai đồ vật."

Tiếp theo, anh từ bên trong móc ra hai lệnh bài hoàng kim.

Tiêu Tiêu nhìn lệnh bài hoàng kim, các cô đã có một, công phu lúc này, Địch Nặc vậy mà lại cướp được hai cái, đây chính là chiến tích đầu tiên của các cô: "Cô vừa mới đối phó sáu người?"

"Bốn. Có một tổ người tập kích tới, ba người một lên công kích có chút khó chơi. Mà đổi thành một tổ người là đi rời ra, vận khí rất tốt, tôi gặp gỡ cái kia, vừa vặn lệnh bài hoàng kim trên thân anh ta. Thuận tay lấy qua đi." Địch Nặc mấy lần ăn sạch sẽ cá.

Sau đó đi đến dòng sông bên cạnh, rửa ráy tay đầy máu tươi sạch sẽ.

Anh ngồi trên bờ sông. Mái tóc dài màu đỏ, bị gió thổi lên, hình ảnh quá đẹp, nếu như nơi này có thành viên nam, nhất định sẽ bị mê hoặc triệt để rồi.

"Tôi đói! Còn có hay không." Đại náo một trận, tự nhiên tiêu hao cũng nhiều, mà anh lúc đầu cũng là nam, ăn cũng nhiều so với phụ nữ.

Giang Tiểu Băng cũng đều đã ăn xong: "Chính mình qua trong sông bắt."

"Cho." Tiêu Tiêu đưa nửa cá trong tay mình cho Địch Nặc: "Nếu như cô không ngại. Ăn đi."

Địch Nặc nghiêng nghiêng con ngươi, ngồi trên đá nhìn cô: "Cô cũng chỉ ăn nửa, cho tôi, cô với?" Anh cũng không có quá nhiều biểu lộ, ngữ khí cũng không có chập trùng, giống như là thuận miệng hỏi.

"Dạ dày tôi nhỏ, mà tôi đối với cá cũng không có dục vọng lớn như vậy." Nói qua đưa tới trước mặt anh.

"Này tôi không khách khí." Địch Nặc cầm cá qua, cũng không để ý đến Tiêu Tiêu, tự mình ăn.

Mà Giang Tiểu Băng ngồi ở kia dập tắt đống lửa bên cạnh, cầm nhánh cây trong tay đâm bùn đất trên đất. Địch Nặc vậy mà ăn đồ vật người phụ nữ khác cho cô, mà đồ người khác nếm qua. Phải biết Địch Nặc căn bản sẽ không tiếp nhận đồ người phụ nữ khác cho anh, huống chi là ăn.

Là cô lo lắng nhiều sao? Luôn cảm thấy Địch Nặc đã trở nên khác trước kia, chí ít... Giống như không có bài xích phụ nữ rồi. Hay là, chỉ là không bài xích Mộ Tiêu Tiêu mà thôi?

Địch Nặc ăn no, sờ lên bụng: "Lửng dạ."

Tiêu Tiêu đứng ở một bên, nhìn phương xa, nơi này mặc dù nói là rừng rậm nhân tạo, nhưng một chút cũng nhìn không ra, rất tự nhiên, không khí cũng rất rõ ràng, ngẩng đầu thậm chí đều cảm thấy mặt trăng cách chính mình rất gần.

"Đúng rồi, lúc tôi vừa mới tuần tra, còn tìm đến một cái sơn động. Đêm nay chúng ta trước tiên đi nơi này ngủ một đêm đi." Địch Nặc đột nhiên đứng lên.

"Ừm."

Giang Tiểu Băng gật đầu.