Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 197-2




Qua nhiều năm như vậy, ông một mực coi Tiêu Tiêu thành con gái của mình, thế nhưng mà tình cảnh bây giờ, ông chỉ cảm giác con gái của mình bị người khác khi dễ rồi. Muốn nói không tức giận là không thể nào.

Ngoài ra, bên ngoài ngoại trừ Các lão giữ yên lặng, còn có một người cũng một mực bảo trì trầm mặc, người đó là Mộ Miêu Miêu, bây giờ bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã treo đầy ưu sầu. Gần nhất đến nay, xác thực chú Liệt thường xuyên liên hệ với mẹ, có tiếp xúc rất nhiều, chú Liệt đối với bé cũng không tệ, thế nhưng mà... Chú Liệt đối với mẹ cũng không tốt, một số thời bé khắc cảm giác được. Đúng vậy, bé xác thực rất muốn có ba ba, bé cũng cảm thụ qua hạnh phúc người một nhà ở cùng một chỗ, nhưng mà những cái kia đều là giả, không muốn sau này mẹ bị khi dễ. Mà lại sau lưng chú Liệt còn có một bà nội giả đáng sợ, ngẫm lại trái tim liền băng giá.

"Mặc kệ mặc kệ, cháu muốn nói với ba ba cháu, để ba ba cưới Dì Tiêu Tiêu." Phong Tâm Mộng cũng cố chấp đứng lên, cô bé không hiểu tình yêu nam nữ, chỉ là trên phương diện ưa thích Mộ Tiêu Tiêu.

Hiên Viên Liệt cũng không có trả lời lại, chỉ nhàn nhạt nhìn Phong Tâm Mộng, sau đó di chuyển ánh mắt về phía Các lão: "Những ngày này, cám ơn ông chiếu cố con của Tiêu Tiêu. Cô ta chỉ mệt mỏi ngủ thiếp đi mà thôi, không cần lo lắng quá mức." Lưu lại lời nói, nhìn về nơi phòng ngủ một chút, thì đi rồi.

Trong phòng khách chỉ còn lại có ba người. Toàn bộ mắt Các lão trợn tròn rồi. Đường đường là Thủ lĩnh Đế Quốc Hắc Dạ, người kia trong truyền thuyết làm việc tâm ngoan thủ lạt (lòng dạ độc ác), không từ thủ đoạn, Hiên Viên Liệt, vậy mà nói tạ ơn với ông. A... Cái này, cái này... Quả thực là không thể tưởng tượng nổi, thì ra Hiên Viên Liệt còn có một mặt như thế sao? Nếu như vừa mới rồi không phải chính tai ông nghe được anh nói ra lời nói này, đánh chết ông cũng sẽ không tin tưởng. Rõ ràng là vua xưng bá ở Đế Quốc Hắc Dạ, vừa mới rồi biểu lộ cao cao tại thượng. Bây giờ quả thật ông có chút không biết nên đánh giá làm sao đối với Hiên Viên Liệt rồi.

Tạ ơn ông chiếu cố con thay Tiêu Tiêu, câu nói này cũng coi như là một loại biểu thị quan tâm Tiêu Tiêu sao? Đến cùng Hiên Viên Liệt đối với Tiêu Tiêu là thế nào?

Xem ra cũng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.

Lúc vào đêm, Mộ Tiêu Tiêu ngủ mấy giờ mới tỉnh ngủ lại, bên hông truyền đến một cơn đau đớn, để cho cô nghĩ một chút đến chuyện phát sinh trong xe vào ban ngày. Những hình ảnh kia một mực thổi qua ở bên trong đầu óc, để cho cô thanh tỉnh một chút. Ngẩng đầu quan sát chung quanh, nơi này là phòng ngủ của cô sao? Hiên Viên Liệt đem trả cô về lại rồi hả?

"Dì Tiêu Tiêu, dì đã tỉnh rồi." Phong Tâm Mộng là người thứ nhất phát hiện Tiêu Tiêu đã tỉnh lại.

"Ừm."

Tâm Mộng đi tới bên giường, bò lên giường: "Dì Tiêu Tiêu, dì có khỏe không? Thân thể lại không thoải mái sao?"

"Không, dì rất tốt, chỉ là mệt mỏi, ngủ một giấc mà thôi." Nói cái từ ‘mệt mỏi" lúc này, cô cũng không khỏi dừng lại một chút, nguyên nhân mệt mỏi chủ yếu là thực sự để cho người ta có chút xấu hổ.

"Dì Tiêu Tiêu, cháu đã biết, Chú kia gọi Hiên Viên Liệt, không phải ông xã của dì, cũng không phải Ba ba của Miêu Miêu. Dì Tiêu Tiêu, dì cảm thấy ba ba cháu thế nào? Cháu cảm thấy thật không tệ, nếu không sau này dì gả cho ba ba cháu, làm mẹ cháu đi." Tiểu gia hỏa lại bắt đầu đánh lên chủ ý. Người mẹ này tốt cô bé cũng không muốn tuỳ tiện buông tay.

Mộ Tiêu Tiêu quả thật bị lời của cô bé dọa đến sửng sốt rất lâu. Phiền muộn hồi lâu mới tỉnh táo lại: "Tâm Mộng, chuyện tình cảm, không phải miễn cưỡng liền có thể tới. Dì không có khả năng gả cho ba ba cháu, ba ba cháu cũng không có khả năng cưới dì."

"vì sao không có khả năng? Ba ba cháu nhất định sẽ rất ưa thích Dì Tiêu Tiêu!" Cô bé kiên định nói ra. Tựa hồ đối với tin tưởng này không hề nghi ngờ.