Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 25




Bởi vì cười như vậy...

Súng ống đạn dược chĩa vào người Tiêu Tiêu, anh như phát hiện ra điều gì, bước lại gần Tiêu Tiêu: "người anh em này là ai? Trước kia chưa từng gặp qua!"

Nghe được tiếng người hỏi, Tiêu Tiêu lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy Quân Hoả Vương chính hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm cô. Nhất thời lông tơ dựng hết lên!

"Đây là tài xế Liệt." Lam Đình Ngạn nói.

"A... Đế Quốc Hắc Dạ khắp nơi đều là nhân tài a. Cậu Liệt có thể làm tài xế cho ngài, hẳn là năng lực không tệ." Quân Hoả Vương đặt hai tay lên vai cô, từ từ trượt xuống...

Tiêu Tiêu ngừng thở, kinh dị nhìn chằm chằm Quân Hoả Vương, hắn vuốt ve khiến cho cô rùng mình một cái, không, sẽ không xui xẻonhư thế chứ, Lam Đình Ngạn vừa mới nói mà nói trở thành sự thật rồi hả? Cô sẽ không thật sự bị Quân Hoả Vương coi trọng đâu nhỉ.

Lam Đình Ngạn nhìn bàn tay Quân Hoả Vương đặt trên vai Tiêu Tiêu, không khỏi lại nghĩ tới vừa mới ở bên ngoài sờ sờ vai Tiêu Tiêu, hơi hơi nhíu mày.

Mà lúc này, Hiên Viên Liệt lại cười nhạt một tiếng, tùy ý đứng lên: "Quân Hoả Vương tới một lần cũng khó, Tiêu mộ, hôm nay cậu hầu hạ Quân Hoả Vương đi!"

Cái gì?!

Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy một trận ong ong: "Người... Chủ thượng, cái này... Tôi..."

"Liệt huynh đệ! Tôi thật sự là không uổng công tới một chuyến a!" Súng ống đạn dược mặt nhanh chóng cười tươi như nở hoa, dừng một chút lại tiếp tục nói: "Kỳ thật hôm nay cũng không sớm, tôi cũng không nên chọn thời gian muộn như vậy tới bái phỏng quý bang. Được rồi... Ngày mai chúng ta trò chuyện, hôm nay tôi về trước vậy, thuận tiện dạo chơi quanh thành phố này. "

Hắn vừa nói xong, đã cầm tay Tiêu Tiêu. Nắm chặt trong lòng bàn tay.

Rút ra... Tiêu Tiêu dùng sức muốn rút tay trở về, nhưng Quân Hoả Vương thực sự nắm rất chặt, Hiên Viên Liệtđáng chết, vậy mà lại bán cô cho hắn ta.

"Được. Đi thong thả." Hiên Viên Liệt đứng lên, một bộ tiễn khách.

"Tốt tốt, vậy không làm phiền nữa." Quân Hoả Vương nói rồi, kéo Tiêu Tiêu thân thể cứng ngắc đi theo...

Lúc này, trong đại sảnh, Lam Đình Ngạn miệng đã thành hình chữ o. Không nghĩ tới Liệt lại đuổi súng đạn dược vương đi rồi... Thế nhưng là, sao lại dùng Tiêu Mộ để đuổi người chứ? Nếu như Quân Hoả Vương chết sống coi trọng Tiêu mộ, vậy thì trong bang vất vả lâm mơia có một nhân tài rồi.

"Liệt, anh sao lại để Tiêu Mộ qua hầu hạ Quân Hoả Vương." Lam Đình Ngạn nói chuyện có chút buồn bực, anh ngay từ đầu đã không coi Tiêu Mộ như thủ hầ đối đãi, chỉ là Liệt đối với Tiêu mộ rất coi trọng mới khiến cho anh có vài tia hảo cảm.

"Dựa vào sự thông minh của cô ấy, có thể ứng phó."

"Quên đi, theo tính cách của tên Quân Hoả Vương này, lần trước tôi cũng từng thử sức qua, tôi thấy Tiêu Mộ này, thật là đáng tiếc...."

Lam Đình Ngạn một mặt bất đắc dĩ, Hiên Viên Liệt nhếch khóe miệng cười lạnh nhạt

Tiêu Tiêu ngồi trên xe. Quân Hoả Vương ngồi đối diện cô, cười đùa, si ngốc nhìn cô.

"Người anh em, cậu tên gì?"

Tiêu Tiêu hoàn toàn im lặng, xông xáo giang hồ vài chục năm, lần đầu tiên đụng phải loại chuyện như này, đáng chết, cô có chỗ nào chọc Hiên Viên Liệt không vui mà anh lại trêu cợt cô như thế?

"Người anh em?"

Tiêu Tiêu buồn bực nhìn hắn: "Tiêu mộ." Lãnh đạm.

"Há, Tiêu Mộ a, muốn uống chút gì không?" Quân Hoả Vương nói xong liền lôi từ ngăn tủ bên cạnh ra một bình rượu.

Rượu!

Nhìn thấy rượu, da đầu Tiêu Tiêu giật giật, vội vàng khoát tay: "Không cần, không cần đâu. Đồ uống là được rồi."

"Được được."

Quân Hoả Vương ngược lại rất dịu dàng ngoan ngoãn mang nước chanh cho Tiêu Tiêu...

Suốt đoạn đường, Quân Hoả Vương không hề rời mắt khỏi gương mặt Tiêu Tiêu, hắn sủng ái vô số người, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên có người khiến hắn vừa gặp đã cảm mến. Thanh tú như vậy... Rung động lòng người...

Xe ngừng lại. Trước mắt lại là quán rượu!

Ách...

Tiêu Tiêu há to miệng: "Ây..." Tên Quân Hoả Vương này vậy mà lại đưa cô đến quán rượu mướn phòng? Không thể nào, cô sẽ không xui xẻo như vậy chứ?

"Đây là nơi ở tạm thời của tôi, nãy tôi đã gọi điện kêu người chuẩn bị sẵn bữa tối cho cậu rồi, cùng đi ăn chút đi." Không đợi Tiêu Tiêu mở miệng, cô đã bị Quân Hoả Vương dắt vào quán.

Trong phòng hoàng đế, hai người ngồi đối diện cách bàn, đầu nghĩ kế sách rời đi. Kỳ thật đơn giản nhất, cũng là để Quân Hoả Vương biết cô là phụ nữ, như vậy khó khăn liền được giải quyết ngay. Không, không được. Miêu Miêu không chưađược cứu ra, cô còn phải phục vụ cho Đế Quốc Hắc Dạ, Không thể bại lộ trước mặt anh được. 

Làm sao bây giờ? Đến cùng nên làm sao bây giờ?

Mắt đột nhiên chú ý đến bình rượu to bày trên bàn, não bộ hiện lên một bóng đèn: "Tôi tuy không thể uống rượu, nhưng vì Quân Hoả Vương khó khăn lắm mới tới đây một chuyến, vậy tôi xin lấy trà thay rượu mời ngài một chén!"

Quân Hoả Vương đương nhiên là mười phần ưa thích Tiêu Tiêu. Cầm rượu lên không nói hai lời liền uống luôn.

"Lại một chén nữa."

"Tiếp tục một chén!"

"Thêm một chén."

Tiêu Tiêu quả thực đã đem cả bình rượu đó rót sạch sanh, mắt thấy Quân Hoả Vương đã chóng mặt, đứng dậy muốn kéo Tiêu Tiêu lên.

"Quân Hoả Vương, ngài đi tắm trước, tôi đây nằm giường đợi ngài nha!" Nói rồi cô cố ý đẩy hắn vào phòng tắm, sau đó bỗng nhiên vọt ra khỏi phòng.

Ngoài cửa, Tiêu Tiêu đi tới gần mấy phục vụ viên: "Đi tìm giúp tôi một hầu nam đưa tới phòng này. Nhớ kỹ, đi vào phải tắt đèn, đừng cho người ở bên trong thấy rõ ràng hình dạng, làm xong thì đi ngay. "

Phục vụ viên hiểu ý gật đầu.

Bởi vì bên ngoài quán rượu còn rất nhiều thị vệ vủa Quân Hoả Vương, nếu cô ra ngoài với bộ dạng này chắc chắn không được. Để công thành tất đạt trốn ra ngoài, chỉ còn một cách duy nhất. Nghĩ vậy, mắt Tiêu tiêu sáng lên.

Dùng chút mánh khóe đổi lấy trang phục với một nữ phục vụ. Gỡ tóc giả, thuận tiện còn tìm thêm một chiếc kính mắt đeo lên. Như vậy sẽ không ai nhận ra.

Đứng trước gương nhà vệ sinh, Tiêu Tiêu nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, lâu rồi chưa nhìn mình trong hình dạng người phụ nữ, có chút nhận không ra rồi. Tóc dài cột lên cao, mắt nhìn váy trên người, chậc, bây giờ váy phục vụ được thiết kế ngắn cũn, còn xẻ tà, lưng hở.

Mà lúc này, bên ngoài quán rượu.

"Cậu xác định Quân Hoả Vương ở đây chứ?" Hiên Viên Liệt ngồi trên xe, bình thản hỏi.

"Vâng, vừa rồi người của chúng ta đã nhìn thấy, Tiêu mộ bị Quân Hoả Vương kéo đi vào quán rượu."

Hiên Viên Liệt nhếch miệng, xuống xe, đi thẳng vào trong.

Trong thang máy, tích... Thang máy lên đến lầu một, Tiêu Tiêu đang chuẩn bị từ trong thang máy đi tới, chân trước vừa mới bước ra mấy bước, ánh mắt lập tức rơi vào thân ảnh Hiên Viên Liệt đang lại gần. anh, anh làm sao lại đến đây chứ? Anh không phải nên ở tổng bộ Đế quốc Hắc Dạ Đế Quốc sao? Đến quán rượu làm gì?

Cúi đầu xuống nhìn chính mình trang phục phục vụ viên hiện tại của mình, không thể bị Hiên Viên Liệt nhìn thấy, lập tức vội vàng chạy vào trong thang máy, tay ấn ấn.

Qua một hồi...

Cửa thang máy mới lần nữa mở ra.