Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 81-2




"Anh..." Lúc này, từ trong trạch viện một thiếu nữ mặc quần dài màu lam chạy đến, trên hông của cô còn cài một cây roi màu bạc.

Thiếu nữ chạy tới trước mặt mới ngừng, khóe miệng cười toe toét, một tay ở bên hông. Cô có một khuôn mặt không bình thường để người chú ý, ánh mắt Tiêu Tiêu cũng không khỏi dừng lại đến trên thân cô.

Một đầu tóc ngắn, đến bả vai, nghiêng nghiêng mái tóc vừa phải vừa vặn từ trên mí mắt xẹt qua, lông mi thật dài dưới hiện ra một đôi mắt sắc bén, ngẫu nhiên nháy mắt, mặc dù không băng lãnh nhưng lại mười phần hiên ngang, da thịt khỏe mạnh màu lúa mì, để cho người ta có loại cảm giác hai mắt tỏa sáng, mũi cao, đôi môi mỏng màu cam như cánh hoa hồng yêu diễm ướt át. Trên thân cô giống như lộ ra để suy nghĩ ngang ngược kiêu ngạo.

Cô là em gái Hiên Viên Liệt? A... Thì ra anh còn có một em gái.

Người trong Ngũ Đại Gia Tộc. Rất nhiều tin tức đều là không cho bên ngoài biết. Cũng khó trách người khác không biết Hiên Viên Liệt còn em gái xinh đẹp như thế.

"Anh, anh đã 2 năm chưa có trở về gia tộc. Mẹ lại không cho em ra ngoài tìm anh. Em nhanh muốn chết rồi." Nói qua, thiếu nữ bổ nhào vào trên thân Hiên Viên Liệt cọ xát.

Ánh mắt nhìn thấy em gái băng lãnh nhiều vài tia ấm áp.

Tiêu Tiêu nhìn bọn họ, xem ra Hiên Viên Liệt còn rất ưa thích em gái này. Nhớ Hiên Viên Liệt đối đãi mẹ mình trong mắt đều có mấy phần băng lãnh, để cho cô vẫn cho là Hiên Viên Liệt đối với người nào đều như vậy. Không nghĩ tới... Đối với em gái cũng không giống.

Xúc cảnh sinh tình, cô cũng có một anh trai, Mộ Dung Dạ. Đáng tiếc... A... Được rồi, không thèm nghĩ nữa, càng nghĩ sẽ chỉ càng thương tâm mà thôi.

"Anh, anh lần này trở về nhất định phải đợi lâu một chút." Thiếu nữ buông Hiên Viên Liệt ra.

"A thu..." Miêu Miêu đột nhiên hắt xì hơi một cái, tranh thủ thời gian vuốt vuốt cái mũi, che miệng.

Ánh mắt Thiếu nữ mới rời khỏi anh trai, chậm rãi rơi ở trên thân phía dưới kia, Wase, cô trợn miệng rộng, đứa bé này cùng anh trái khi còn bé dung mạo thật là giống! Cô đã nghe mẹ nói, anh ở bên ngoài có một đứa con, vốn không thể nào tin, thế nhưng nhìn thấy đứa bé này cùng anh như sao chép một dạng, cô còn có thể không tin sao?

Kích động nhìn Mộ Miêu Miêu: "Cháu chính là con của anh trai, chào cháu chào cháu, cô gọi gọi Hiên Viên Tiểu Nha, là em gái cha cháu, về sau cháu gọi là cô út rồi."

"Cô tốt, cháu gọi Mộ Miêu Miêu." Miêu Miêu mở to hai mắt.

"A, làm sao còn họ Mộ?" Hiên Viên Tiểu Nha kinh ngạc, nhìn về phía anh trai.

"Tiểu Nha, vào nhà rồi nói sau." Hiên Viên Liệt nhàn nhạt mở miệng nói.

"A..." Hiên Viên Tiểu Nha nói qua, nhìn mọi người chung quanh vẫn như cũ cúi đầu hô: "Đều đứng thẳng, rút lui đi!"

"Vâng! Tiểu thư."

Âm thanh vang dội cùng nhau vang lên, lại một lần nữa đinh tai nhức óc, người hầu Hiên Viên gia tộc biểu hiện ra cực kỳ chỉnh thể, thân thể đứng thẳng, tư văn hữu lễ rời đi, hơn trăm người, lúc rời đi tuyệt không loạn.

Hiên Viên Tiểu Nha vỗ vỗ hai tay, ánh mắt lại vụng trộm nhìn đứa trẻ. Hắc, không nghĩ tới cô 21 tuổi, thấy đứa nhỏ này quá đẹp trai rồi.

Nghĩ đến, ánh mắt của cô chậm rãi rơi vào người phụ nữ đứng bên cạnh đứa trẻ…... A... Người phụ nữ này giống như vẫn đứng ở đây.

Ách...

Chẳng lẽ người phụ nữ này chính là, bạn gái anh trai giấu nhiều năm? Mẹ trở về cùng cô nói không ít chuyện liên quan đến người phụ nữ này.

"Cô... Cũng là người phụ nữ làm cho mẹ tôi tức giận trở về?” Hiên Viên Tiểu Nha nhìn Mộ Tiêu Tiêu từ trên xuống dưới. Thân thể cao, dáng người cũng không tệ, bề ngoài cũng rất xinh đẹp, bộ dáng chỉnh thể nói lại xứng với anh trai tuyệt phẩm. Có đúng không...

Hiên Viên Tiểu Nha chép miệng, mẹ nói, người phụ nữ này dựa vào mình sinh cho anh một đứa con nên cực kỳ phách lối. A... Muốn gả tiến Hiên Viên gia bọn họ, còn không có dễ dàng như vậy!

Đối mặt Hiên Viên Tiểu Nha chất vấn, Tiêu Tiêu có thể cảm giác được ngữ khí của cô cũng không có thiện ý. Cho nên chỉ mỉm cười cũng không trả lời.

"A... Tôi gọi Hiên Viên Tiểu Nha, cô không tự mình giới thiệu sao?" Đầu Hiên Viên Tiểu Nha lắc nhẹ.

"Cô tốt, tôi gọi Mộ Tiêu Tiêu."