Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 90-1




"Mẹ cháu? A, cô ta đã bị bà giết chết rồi." Hồng Tuyết Mai không e dè nói, nghe Tiểu Nha trở về báo cáo, gần như có thể vững tin đứa trẻ này không phải cháu nội của bà rồi.

Mộ Miêu Miêu chớp con mắt: "Cái gì? Bà nội, Bà nội đùa giỡn với cháu hay sao? Mẹ cháu đến cùng đi nơi nào rồi hả?"

Nhất thời Miêu Miêu bị giật nảy mình, một thời gian tất cả đầu óc đều rối loạn, bà nội giả biết rồi hả? Trời ạ, bà nội giả biết thân phận của bé rồi hả? Biết bé là đóng giả sao?! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Mẹ làm sao bây giờ! "Đau nhức..." Khuôn mặt nhỏ bị bóp đau nhức.

Hồng Tuyết Mai thở hắt ra một lần nữa, buông khuôn mặt nhỏ của bé ra: "mẹ cháu đã bị bà ném đi nuôi sói rồi."

Mộ Miêu Miêu chỉ cảm thấy trong đầu đều là mộng, trong mắt lập tức tràn ngập nước: "bà gạt người, mẹ cháu sẽ không chết."

Mẹ bé là ai. Làm sao lại chết, nhất định đều là nói đùa!

"Trò đùa sao? Đợi chút nữa bà có thể đem cháu vòng qua nhìn xem thi thể mẹ cháu, hừ..." Một tia cười lạnh.

Lúc này Mộ Miêu Miêu mới bị hù dọa, toàn thân rùng mình một cái: "bà gạt người..."

Hồng Tuyết Mai ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm Mộ Miêu Miêu: "Lúc đầu, bà còn tưởng rằng cháu là cháu nội của bà, không nghĩ tới là đứa con hoang! A, còn vọng tưởng vào cửa Hiên Viên gia chúng tôi! Vật nhỏ, cháu nói cho bà biết, hồ ly tinh kia để cháu giả làm con trai của Liệt nhi, ngoại trừ muốn gả vào Hiên Viên gia chúng tôi, còn có mưu đồ khác hay không!"

Bà không thể không phòng, bao nhiêu người nhìn chằm chằm địa vị Ngũ Đại Gia Tộc, tám năm trước nhà Mộ Dung còn bị diệt trong một đêm, Mộ Tiêu Tiêu là hồ ly tinh quỷ kế đa đoan, ai biết phía sau sẽ không có âm mưu khác.

Miêu Miêu mở to hai mắt, hai mắt phát hồng: "cháu không phải con hoang, mẹ cháu cũng không phải hồ ly tinh, càng sẽ không chết! Bà gạt người, bà là tên lừa đảo, bại hoại!" một tay bé đẩy Hồng Tuyết Mai ra, muốn chạy.

" cháu cũng là dã chủng! Với mẹ cháu cùng một loại!" Hồng Tuyết Mai lại bắt lấy Mộ Miêu Miêu xách lên.

"ưm... Thả tôi ra, thả tôi ra, bại hoại, bà là đồ bại hoại! Mau buông tôi ra!" quơ tay đá chân nhưng cũng trốn không thoát.

Nắm lấy Mộ Miêu Miêu, ánh mắt Hồng Tuyết Mai lạnh lùng, dưới ánh đèn lờ mờ càng lộ ra âm lãnh, bà chỉ cần tưởng tượng tới Mộ Tiêu Tiêu liền hận đến nghiến răng. Cô còn muốn dùng một đứa con ý đồ gả vào Hiên Viên gia của bọn họ càng thêm tức giận. Bỗng nhiên ném Mộ Miêu Miêu trên mặt đất.

"A..." Bị ném đến mặt đất một lần nữa, đầu của bé bị đập ra máu.

Hồng Tuyết Mai vẫn như cũ không thể nguôi giận, bà lại coi đứa con hoang của hồ ly tinh là cháu trai ruột của mình mà đối đãi: "đồ con hoang! Nói, đến cùng mẹ mày còn có mưu đồ khác hay không!" Một chân hung hăng đá vào trên thân Miêu Miêu, sau đó ngồi xổm người xuống, lần nữa xách Miêu Miêu trên mặt đất đứng lên.

Đầu Mộ Miêu Miêu bởi vì bị thương nặng choáng choáng nặng nề. Lỗ tai ông ông tác hưởng. Đầu đau gần như sắp bị xé rách, thế nhưng mà bé không có khóc, nói trong miệng: "Tôi, không phải con hoang... Mẹ tôi sẽ đến, cứu tôi."

"mày không phải con hoang thì ai là con hoang? Hừ! Nguyên bản tao còn cố kỵ mày, cho rằng mày là cháu nội, tao đối với mẹ mày nhường nhịn đủ kiểu, không có giết nó. Không nghĩ tới mày cũng là một thằng con hoang!"

"Phốc..." nôn ra từng ngụm từng ngụm nước, mắt bé đỏ hồng, bé tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho người mắng bé là tạp chủng, bởi vì mắng tạp chủng cũng là nhân tiện mắng cha mẹ của bé: "Tôi, không cho phép bà mắng cha mẹ tôi. Bại hoại, bà là đồ bại hoại! Mau buông tôi ra!"

"Bốp!" một bàn tay nóng bỏng giáng xuống bên trên gương mặt Mộ Miêu Miêu.

"Tiểu Tạp Chủng không có giáo dục, mày dám phun nước bọt vào tao!"

"Bốp!"

Lại một cái tát tiếp xuống.