Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 99-1




Hai chữ vừa mới rơi xuống, chỉ thấy ánh mắt Ngân lóe lên.

Dọa ông sợ đến mức lập tức che miệng của mình, lại buông ra nói: "Không biết lần này ngài tới nơi này, là có gì muốn làm? Mà lại... Làm sao lại cùng ở với Tiêu Tiêu?" Anh thế này làm cục xương già có thể không hết sợ hãi rồi. Lúc còn sống lại còn có thể trông thấy hội trưởng, đừng nói trước đây là vinh quang bao nhiêu. Chỉ là bây giờ loại tình huống này, hội trưởng sao lại muốn tới làm đầu bếp cho Tiêu Tiêu? Quả thực không thể tưởng tượng!

Ngân cắm một tay ở trong túi nói: "ông không cần biết."

"Vâng." Các lão cúi thấp đầu còn muốn tiếp tục hỏi điểm khác, chỉ thấy Miêu Miêu đột nhiên nhảy lên chạy ra, trên mặt bôi một tầng thuốc màu trắng sữa.

"Ông Các lão, trên đầu ông làm sao nhiều mồ hôi như vậy? Rất nóng sao?" Mộ Miêu Miêu vuốt vuốt cái mũi trên mặt xoa thuốc, kích thích đến cái mũi của bé rồi.

Các lão móc ra một cái khăn tay từ trong ngực, lau mặt: "Còn tốt, một chút xíu."

"Ngân, làm phiền anh chuẩn bị bữa tối một chút, Các lão, ông đi vào một chút, cháu có một số việc muốn nói với ông." Tiêu Tiêu đứng ở hành lang ở giữa phòng khách và phòng ngủ nói ra.

"được, có thể ăn cơm Ngân làm rồi." Miêu Miêu vui vẻ nhảy lên.

Ngân không nói gì chỉ hơi câu lên mỉm cười.

Các lão chảy mồ hôi đầm đìa, có thể sai khiến hội trưởng đại nhân của bọn họ đi làm cơm, trời ạ, trên thế giới chỉ sợ chỉ có một mìnhtiêu Tiêu dám, đáng sợ đáng sợ... Trái tim ông rốt cuộc chịu không được những người tuổi trẻ này chơi đùa lung tung rồi.

Theo Tiêu Tiêu đi qua, chạy, mắt Các lão vẫn không quên nhìn liếc Ngân một chút, hội trưởng đại nhân, là ngài tìm tới Tiêu Tiêu, hay cái này chỉ là một sự trùng hợp.

Trong phòng ngủ.

Sắc mặt Tiêu Tiêu rất nặng nề. Mà từ khi nhìn thấy bộ mặt thật của Ngân bừng tỉnh, lúc này thần sắc Các lão vẫn còn rơi vào trạng thái hoảng hốt.

"Các lão, ông làm sao rồi hả? Chảy nhiều mồ hôi như vậy, là nơi nào không thoải mái sao?"

"Không, không có, Tiêu Tiêu, cái kia Ngân... Cháu làm sao quen với Ngân? Anh thế nào lại, lên làm đầu bếp cho nhà cháu." Các lão trực tiếp hỏi trọng điểm.

"Các lão, chính là cháu muốn nói chuyện của anh ta với ông đây."

"Ồ?"

"Anh là hôm qua lúc trời tối trở về nhặt được từ cửa. Nhìn bộ dáng anh ta là một kẻ lang thang, bên ngoài nhiều muỗi nên để anh ta vào, lúc đầu cũng chỉ nói để cho anh ta ngủ lại một đêm, ai biết Miêu Miêu ưa thích anh ta làm đồ ăn, mà lại, anh ta cũng là người nhà chết hết, cho nên... Cháu để anh ta tạm thời lưu lại trước."

Chuyện gia tộc bị diệt môn, là uy hiếp của Mộ Tiêu Tiêu, Mộ Miêu Miêu lại là vận mệnh của cô, hội trưởng đại nhân chỉ một chút liền tóm lấy xương cốt của Tiêu Tiêu, khó trách Tiêu Tiêu sẽ để cho anh ta lưu lại. Chỉ bất quá, xem như hội trưởng đại nhân cũng cần phải không biết thân phận của cô mới đúng, toàn bộ người gia tộc đã chết hết, điểm ấy đại khái là đánh bậy đánh bạ đi.

Các lão suy đi nghĩ lại.

Tiêu Tiêu nói: "Các lão, ngài nghĩ gì thế."

"Không, cháu muốn hỏi chuyện gì?"

"Há, cháu nghĩ ông đi giúp cháu tra tư liệu của anh ta một chút, Miêu Miêu ưa thích anh ta, muốn lưu anh ta lại, cháu cũng không quan trọng, nhưng mà ông cũng biết tình huống của cháu, cháu không có khả năng một mực lưu một người đàn ông lạ lẫm ở bên người." Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nói, ở trong sinh hoạt bình thường, cô giống như người phụ nữ bình thường, thế nhưng mà ngốc lâu ở bên người cô, ai cũng sẽ phát hiện cô là sát thủ lẫn vào ở bên trên hắc đạo!