Mê Thất

Chương 157




Nơi làm việc cung cấp luôn chỗ ở, với ta mà nói đây thật sự là thu hoạch bất ngờ.

Như vậy, ta có thể tiết kiệm được một khoản tiền cho việc thuê nhà.

Trở về, ta lập tức hướng chủ cho thuê trả lại phòng. Vốn chủ cho thuê nhà không đồng ý việc thanh toán trước thời hạn, bây giờ mới giữa tháng, ít nhất phải tới cuối tháng mới có thể, nhưng trước sự khẩn cầu của ta, chủ cho thuê cuối cùng cũng thông cảm nhượng bộ.

Số tiền tiết kiệm được tuy ít, nhưng từng chút một cũng có thể tụ thành con sông.

Đồ đạc của ta không nhiều lắm, đều là sau khi tới nơi này mua sắm đơn giản, chỉ cần một chiếc túi du lịch là có thể để hết đồ.

Lau mồ hôi, ta đem đóng gói đồ đạc xong rồi tựa vào góc tường.

Nằm trên giường gỗ nghỉ ngơi hai giờ, đợi cho đến khoảng năm giờ, ta mang theo túi đi tới cửa quán bar.

Nam nhân kia đã thoát khỏi vẻ uể oải lúc đầu, hắn đang lau mặt bàn quầy bar, vừa thấy đồ trong tay ta, hắn hơi có điểm bất ngờ nhưng cũng không nói gì liền dẫn ta đến gian phòng nghỉ ở phía sau. Căn phòng khoảng mười mét vuông, bên trong có một chiếc giường ngủ cùng một cái bàn, nhưng được lau dọn rất sạch sẽ.

“Hơi nhỏ một chút, bất quá chỉ ngủ thôi thì cũng có thể ở được.” Nam nhân đi vào kéo rèm cửa, bên ngoài là một ngã tư nhỏ.

“Như thế này là được rồi.” Ta đem đồ đạc đặt ở dưới đất.

“Ta gọi là Phong, ngươi cứ gọi như vậy đi. Ta đi ra trước, ngươi cất đồ đạc xong rồi tới đây nhận việc.”

Ta gật đầu trả lời.

Đại khái qua khoảng mười phút, ta trải xong ga giường, đem vật dụng tùy thân đặt trên bàn rồi đi ra ngoài.

Phong thấy ta đi ra liền đưa cho ta một chuỗi chìa khóa.

“Vừa rồi quên không đưa cho ngươi, cầm lấy này. “Phong nói xong chỉ vào khay trên quầy bar, “Ngươi trước tiên thử xem có thể bưng được hay không?”

Ta gật gật đầu, hai tay nâng khay lên.

“Không đúng, mặt tiếp xúc trên tay không được để lại khe hở, bằng không sẽ rất dễ rơi.” Phong tới gần ta, cầm một chiếc khay khác làm mẫu cho ta.

Nhìn qua công việc có vẻ đơn giản nhưng kỳ thật lại không đơn giản chút nào.

Rất nhanh đã đến giờ kinh doanh, nhân viên cửa hàng cũng lục tục đi đến. Phong giới thiệu cho chúng ta làm quen, sau đó nói với ta, “Ngươi trước tiên cứ từ từ, không nên gấp gáp, có thể quan sát người khác làm như thế nào rồi cứ như thế mà làm theo.” Trừ bỏ lúc ban đầu khi đang ngủ gật bị quấy rầy khiến tâm tình hơi tệ nên ngữ khí không tốt, kỳ thật Phong là người rất nhu hòa, rất giống với tên hắn, như cơn gió mát xoa nhẹ vào lòng người……

Vị trí của cửa hàng ở nội thành gần khu buôn bán và khu dân cư, địa hình cực kỳ thuận lợi. Trời còn chưa tối hoàn toàn mà khách đã nườm nượp đi đến.

Thay bộ quần áo làm việc màu đen, ta có điểm khẩn trương lau mồ hôi trên bàn tay lên quần, tiếp nhận cái khay Phong đưa cho ta.

“Phòng số bảy, là khách quen, ngươi đi đưa đi.” Phong vừa nói vừa tiếp tục pha rượu. Hắn là cổ đông ở đây, nhưng cũng là người pha rượu, bất quá phía sau còn có thêm một lão bản nhưng không thường xuyên đến đây.

Ta cố làm giảm nhịp tim, nói với chính mình cần phải bình tĩnh một chút, không được phạm sai lầm. Đây chính là công việc mà ta đã vất vả lắm mới có thể tìm được.

Nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, ta nhẹ giọng nói: “Chào ngài, thứ ngài gọi đã được mang đến.”

“Vào đi.” Trong phòng truyền đến giọng nam.

Ta đẩy cửa, không khí sôi động đập vào mặt, vài nam nữ đang đang hát, trên sô pha có hai nam nhân đang uống rượu.

Đặt khay xuống, một người thuận miệng hỏi một câu, “Ngươi mới tới?”

“Phải, ngài còn cần gì nữa không?”

“Tạm thời không có, ngươi đi đi.” Người nọ lắc lắc tay.

Ta như trút được gánh nặng liền nhanh chóng trở lại đằng trước.

Trên trung tâm vũ đài có dàn nhạc đang biểu diễn, dưới ánh sáng mờ ảo, không khí rất nồng.

“Thế nào? Quen chưa?” Phong hỏi.

“Hoàn hảo.”

Phong dừng động tác lại, “Qua vài ngày là ổn thôi, bất quá còn phải chờ tới thứ sáu cuối tuần, không biết ngươi có thể quen không?”

Hoàn đệ nhất bách ngũ thập thất chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤