Mê Tình: Dụ Dỗ Yêu

Chương 32: Gọi Tên Tôi (H+)




Sau một hồi lăn lộn trên giường, đau đớn có sung sướng có, Mộc Tịch Nhiên lại nằm mệt nhoài trong vòng tay của Nguyên Chính Quân mà an giấc. Tuy nhiên, cơn rát giữa hai chân vẫn cứ hành hạ cô khiến cô không thể ngủ ngon. Nguyên Chính Quân nằm im lặng bên cạnh Tịch Nhiên, vuốt ve cô giống như vuốt ve một chú cún.

"Hưm…"

Mộc Tịch Nhiên rên khẽ một tiếng khiến Nguyên Chính Quân phải để ý. Anh nhẹ nhàng xoa má cô, hỏi nhỏ:

"Em sao thế? Hửm?"

Mộc Tịch Nhiên từ từ mở mắt ra, cô ngước mắt chăm chú nhìn anh. Vẻ mặt của cô sau một thời gian bị anh cường bạo trông có vẻ đã đỡ hơn rồi. Cô cứ nhìn anh như vậy khiến Nguyên Chính Quân không tài nào mà an phận được, anh lại bị cô hớp mất hồn, trực tiếp hôn nhẹ lên cánh môi của cô một nụ hôn.

"Sao vậy? Em muốn làm thêm hiệp nữa sao?"

Nguyên Chính Quân gian mãnh trêu chọc cô nhưng sức lực của cô đã bị anh hút cạn từ mấy tiếng trước đó rồi. Tịch Nhiên dụi đầu vào lồng ngực anh, hai cơ thể trần trụi dán chặt lấy nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ da của đối phương nữa.

"Ngủ đi, tôi ôm em ngủ."

Cứ như vậy hai người họ dừng lại việc kia mà ôm nhau ngủ một cách ngon lành...

Sáng hôm sau.

Khi cả căn phòng đã được chiếu sáng bằng ánh nắng của mặt trời rọi thẳng qua khung cửa sổ Mộc Tịch Nhiên mới cảm thấy chói mắt mà từ từ tỉnh dậy. Cô vừa mở mắt ra đã cảm thấy có gì đó bất thường, đầu thì hơi đau không những thế cơ thể cũng nhức mỏi.

Tịch Nhiên định ngồi dậy nhưng hông cô bỗng nhói đau như có kim châm khiến cô khẽ "a" lên một tiếng. Chiếc chăn đang che ngang ngực bỗng tuột xuống, cơ thể với làn da trắng mịn giờ đây lại chi chít những dấu vết đỏ ửng vì cuộc hoan ái đêm qua.

"Cái gì thế này?"

Mộc Tịch Nhiên vẫn còn rất ngơ ngác khi phát hiện mình không mặc quần áo và nằm bên cạnh cô còn có Nguyên Chính Quân cũng không mặc đồ. Cô nhớ lại đêm qua khi cô say khướt cô đã đòi ngủ với Nguyên Chính Quân, kết quả là anh lôi cô về phòng làm một hiệp hết mấy tiếng đồng hồ khiến cả người cô mệt lử.

"Khoan đã, mình và Nguyên Chính Quân đã thực sự… xảy ra cái quan hệ đó sao?"

Cô vô thức ôm lấy đầu, cố gắng nhớ lại những gì diễn ra hôm qua. Từng hình ảnh, từng tiếng kêu rên bỗng xuất hiện rõ mồn một trong tâm trí của cô. Mộc Tịch Nhiên đỏ mặt lấy chăn che người, cô đã làm ra cái chuyện tày trời khi say rượu, cô phải làm sao đây?

Nguyên Chính Quân cũng bị tia nắng mặt trời làm cho thức tỉnh, anh mở mắt dậy thì thấy Mộc Tịch Nhiên đang xoay tấm lưng trắng ngần có một vài dấu hôn đỏ trước mặt anh. Cứ tưởng mới sáng sớm cô đã quyến rũ mình, Nguyên Chính Quân đã không ngần ngại ngồi dậy, ôm chầm lấy cô từ phía sau.

"Đang nghĩ gì đấy?" Nguyên Chính Quân hôn nhẹ lên bờ vai trần của cô, nhắm mắt hưởng thụ rồi hỏi.

Mộc Tịch Nhiên vẫn giữ khư khư chiếc chăn trước ngực trong khi đó cơ thể nhỏ bé của cô đã bị anh bao trọn vào lòng, bắp tay săn chắc của anh quấn quanh trước ngực cô.

"Không… không có gì." Mộc Tịch Nhiên lắp bắp trả lời.

Nguyên Chính Quân mò tay xuống dưới phần eo của cô để ở đó, Mộc Tịch Nhiên khẽ rùng mình vì nhột nhưng cô không dám cựa quậy. Anh liếc nhìn những dấu hôn trên người cô rồi mỉm cười tự đắc, anh nói:

"Kể từ đêm hôm qua em đã trở thành người của Nguyên Chính Quân tôi rồi. Mộc Tịch Nhiên, có muốn làm bạn gái của tôi không?"

Bạn gái sao?

Mộc Tịch Nhiên chưa từng nghĩ sẽ có một ngày trở thành bạn gái của Nguyên Chính Quân.

Cô ngơ ngác quay lại, hai mắt nhìn anh như không thể tin được.

"Ông chủ Nguyên, anh nói vậy là sao?"

Nguyên Chính Quân cau mày không vui khi cô gọi anh với cái tên khách sáo đó.

"Đừng gọi như vậy, mau gọi tên tôi đi."

"Nguyên Chính Quân."

"Không phải cả họ tên mà là tên."

Mộc Tịch Nhiên mím môi sau đó khẽ nói:

"Quân… ưm."

Vừa dứt lời Nguyên Chính Quân đã vùi đầu xuống ngực cô bắt đầu quậy phá. Mộc Tịch Nhiên theo phản xạ giữ lấy đầu anh, hai má cô đỏ lên trông vô cùng đáng yêu.

"Em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

Mộc Tịch Nhiên khẽ quay mặt đi, cô cắn móng tay ấp úng không biết nói gì. Nhưng nếu anh chỉ vì chuyện xảy ra đêm hôm qua mà muốn cô trở thành bạn gái thì cũng không nên.

"Tình yêu phải xuất phát từ hai phía nhưng…"

"Nhưng cái gì? Chẳng lẽ em không yêu tôi sao?"

Nguyên Chính Quân ngẩng đầu lên, đưa tay bóp lấy cằm của Tịch Nhiên khiến cô nhăn mặt lại.

"Không, ý tôi là nếu anh không thích tôi thì hãy coi như đêm hôm qua là chuyện ngoài ý muốn. Tôi cũng không ép anh phải chịu trách nhiệm vì thế cho nên…"

Mộc Tịch Nhiên còn chưa nói xong thì đã bị Nguyên Chính Quân đè xuống mặt giường. Hai bên ngực của cô phơi bày trước mặt anh, rung chuyển theo cái đè bất ngờ khiến cô xấu hổ. Mộc Tịch Nhiên lấy tay che ngực và hành động đó của cô khiến Nguyên Chính Quân không vui.

"Đêm hôm qua em còn tỏ ra hưởng thụ vậy mà hôm nay còn định ăn xong bỏ chạy sao?"

"Anh hiểu lầm rồi, ý tôi không phải thế."

"Câu hỏi đó em không cần trả lời vội, chỉ cần biết ông đây yêu em là được."

Nói rồi Nguyên Chính Quân cúi xuống hôn cô sau đó trượt nụ hôn xuống dưới cổ. Mộc Tịch Nhiên bám lấy vai anh, cô muốn tránh né những nụ hôn ấy nhưng không thể.

"Nguyên Chính Quân, đêm qua còn chưa đủ sao?"

"Gọi tên tôi."

"Quân, ưm… dừng lại đi…"

Mộc Tịch Nhiên gọi tên anh như vậy khiến anh càng nổi hứng. Nguyên Chính Quân đưa tay xuống dưới thánh địa, nơi đêm qua đã bị anh tấn công đến mức sưng đỏ mà bây giờ vẫn còn đang rát.

"Đừng mà, Nguyên Chính... Á…"

Ngón tay của Nguyên Chính Quân lại bắt đầu đi sâu vào trong cơ thể của Tịch Nhiên khiến cô bất giác la lên những âm thanh mà cô không muốn phát ra một chút nào hết. Nguyên Chính Quân hôn nhẹ lên trán của cô, sau đó khẽ thì thầm bên tai:

"Từ giờ em phải thay đổi cách xưng hô, chúng ta hiện tại không còn là chủ tớ nữa. Mộc Tịch Nhiên, em là người phụ nữ của tôi chứ không phải vệ sĩ của tôi."

"Ưm… tôi biết rồi… a…"

Nguyên Chính Quân đột nhiên thúc mạnh vào trong cơ thể cô như để trừng phạt vì cô đã xưng hô sai ý anh.

"Em… em biết rồi."

Nguyên Chính Quân mỉm cười cảm thấy hài lòng, cứ như vậy hai người họ lại tiếp tục triền miên thêm một lần nữa trong cơn hoan ái chưa dập tắt. Bản chất của đàn ông khi ở trên giường khiến cô khiếp sợ, họ bị dục vọng điều khiển như biến thành cầm thú vậy.



Tòa nhà lớn ở ngoại thành.

Trong căn phòng lớn nhất đang trang trí theo phong cách phương Đông, nhìn thì tưởng đang ở biệt thự nhà họ Lâm nhưng thực chất không phải như vậy. Đây là nơi ở của người đàn ông bí ẩn hôm trước đã cứu Lâm Thiếu Phong.

Sau vài ngày bất tỉnh trên giường bệnh, hôm nay Lâm Thiếu Phong cũng chịu tỉnh dậy. Điều mà hắn không thể lường trước được là cơn ác mộng mấy hôm trước đều là sự thật. Lâm Thiếu Phong ngồi bật dậy, thứ hắn quan tâm nhất là cái đó của mình. Hắn vạch quần ra để kiểm tra nhưng lại phát hiện ngoài một lớp băng bó trắng thì chẳng còn gì nữa, điều này khiến hắn như phát điên lên.

"Aaaaaa… bọn khốn chết tiệt, sao chúng mày dám cắt của ông mày chứ, bọn khốn nạn…"

Tiếng hét của Lâm Thiếu Phong đã khiến vệ sĩ bên ngoài nghe thấy, bọn họ phát hiện Lâm Thiếu Phong đã tỉnh vì vậy liền chạy đi báo với ông chủ của mình.

Một lát sau, người đàn ông có râu quai nón liền bước vào trong phòng nhưng ông ta cứ đội mũ che nửa mặt mang cái dáng vẻ huyền bí khiến người khác tò mò.

"Lâm thiếu, cậu cảm thấy thế nào rồi?"

Lâm Thiếu Phong dừng việc la hét lại, đôi mắt hắn giận dữ đỏ ngầu, gân tay và gân mặt cũng nổi đầy cả lên. Hắn liếc mắt lườm người đàn ông kia, gằn giọng:

"Ông thử nói xem, từ giờ trở đi tôi đã không còn là đàn ông nữa thì tôi cảm thấy thế nào chứ?"

Trước chuyện đau buồn đó, người đàn ông kia cũng chỉ biết an ủi Lâm Thiếu Phong.

"Cậu yên tâm, bây giờ công nghệ hiện đại sau này tôi có thể cho cậu đi ghép lại."

Lâm Thiếu Phong tức giận bước đến túm cổ áo của người đó, hắn nói:

"Ông nói như đúng rồi ấy nhỉ? Cho dù có ghép lại thì tôi cũng không thể dùng như trước, đời của Lâm Thiếu Phong này coi như xong rồi, xong thật rồi."

Lâm Thiếu Phong còn chưa lập gia đình, độ tuổi của hắn vẫn còn có nhiều thứ mới lạ muốn được thưởng thức vậy mà lại không còn là đàn ông chỉ trong một ngày.

"Cậu cứ đau khổ như vậy thì những kẻ khiến cậu ra nông nỗi này sẽ hả hê lắm đấy. Có khi bọn chúng sẽ cười vào mặt cậu vì thấy cậu đau đớn, như thế không phải là vừa ý bọn chúng rồi sao?"

Đúng vậy, Lâm Thiếu Phong không thể tha thứ cho Mộc Tịch Nhiên và Nguyên Chính Quân, vì hai người họ mà hắn đã đánh mất cuộc đời của chính mình, chịu nỗi đau đớn đến tận cùng thấu gan thấu ruột. Lâm Thiếu Phong siết chặt hai tay, nghiến răng nói:

"Tôi phải trả thù, phải trả thù bọn khốn đó."

"Hay là thế này nhé, cậu với tôi hợp tác như vậy tôi có thể giúp cậu trả thù Nguyên Chính Quân." Người đàn ông kia đột nhiên đưa ra đề nghị.

"Ông giúp tôi giết Nguyên Chính Quân được sao?"

Lâm Thiếu Phong có chút nghi ngờ vì Nguyên Chính Quân xưa nay là người khó đối phó.

"Chỉ cần cậu chịu hợp tác với tôi thì cậu muốn giết ai cũng được hết."

"Được, vậy tôi tin ông. Giờ thì tôi phải làm gì?"

Người đàn ông kia nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng:

"Trở về nhà cậu, biệt thự Lâm gia."

Lâm Thiếu Phong nghe vậy bèn dựng đứng người lên, hắn lắc đầu:

"Ông bị điên hay sao? Nếu về đó ba tôi sẽ giết tôi mất."

"Hổ dữ còn không ăn thịt con huống chi đó lại là ba cậu. Yên tâm đi, chỉ cần cậu diễn tốt thì ba cậu sẽ không làm gì cậu đâu."

"Ông nói thật chứ?"

"Đây là một kế hoạch dài hạn, nếu cậu làm tốt thì cậu muốn gì sẽ được nấy còn nếu không tốt thì cũng biết hậu quả rồi đó, nó còn tồi tệ hơn việc cậu bị mất cái đó gấp nghìn lần."