Mê Tình: Dụ Dỗ Yêu

Chương 6: Nhiệm Vụ Cuối Cùng




Thì ra thứ anh muốn là hình xăm trên người cô, vậy mà làm cô cứ tưởng anh muốn thân thể cô chứ.

Mộc Tịch Nhiên im lặng một lúc, Nguyên Chính Quân thấy vậy bỗng rời tay khỏi người cô, anh mỉm cười lùi ra xa.

"Xin lỗi nếu đã làm cô sợ."

"Không có gì, nhưng tại sao anh biết tôi có hình xăm trên người?"

"Là trong lúc băng bó vết thương..."

Nguyên Chính Quân đang định nói thì bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Mộc Tịch Nhiên, sợ cô hiểu lầm nên anh bèn giải thích:

"Cô yên tâm, người băng bó vết thương cho cô là một nữ y tá chứ không phải tôi. Cô ấy nói trên cơ thể cô có một hình xăm lạ, tôi thấy tò mò nên rất muốn biết."

Thực ra Mộc Tịch Nhiên cũng không biết hình xăm trên người của cô từ đâu mà có. Lúc cô còn rất nhỏ thì hình xăm ấy đã xuất hiện rồi, cô không có kí ức gì về nó và cũng không biết ý nghĩa của nó là gì. Mộc Tịch Nhiên đã nhiều lần muốn xóa nó đi nhưng cô nghĩ đó có thể là kí hiệu do ba mẹ mình để lại nên cô mới giữ nó đến tận giờ. Hình xăm ở nơi khó nhận thấy nên chỉ khi cô không mặc đồ thì người khác mới có thể nhìn thấy được.

"Tôi cũng không biết, hình xăm đó đã có trên người tôi từ lúc nhỏ rồi."

Nguyên Chính Quân thở dài, anh đã hi vọng sẽ biết được chút gì đó từ cô nhưng có lẽ không dễ như anh tưởng. Nhưng khả năng cao Mộc Tịch Nhiên chính là chìa khóa giúp anh tìm ra kho báu, nếu muốn cô trở thành người của anh để việc tìm kho báu thuận tiện hơn thì có vẻ khó vì bây giờ cô đang làm vệ sĩ cho nhà họ Lâm.

"Thì ra là vậy, tôi nghĩ cô cứ nên nghỉ ngơi ở đây vài ngày để bình phục trở lại thì tốt hơn."

"Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi có việc phải đi ngay bây giờ, tôi xin phép rời đi trước."

Mộc Tịch Nhiên định quay đầu bỏ đi thì bỗng nhiên Nguyên Chính Quân lên tiếng:

"Cô có thể cho tôi biết tên của cô chứ?"

"Mộc Tịch Nhiên."

"Còn tôi là Nguyên Chính Quân, nhớ kỹ tên của tôi nhé."

Nguyên Chính Quân mỉm cười nhìn theo bóng dáng của Mộc Tịch Nhiên khi rời khỏi căn phòng. Sau khi cô rời đi, Nguyên Chính Quân lập tức cầm điện thoại và gọi điện cho Jazlet:

"Giúp tôi điều tra về Mộc Tịch Nhiên của nhà họ Lâm, mọi thông tin về cô ta tôi đều muốn biết."



Biệt thự Lâm gia.

Từ tối hôm qua cho đến sáng hôm nay không thấy tin tức gì về Tịch Nhiên, ngay cả gọi điện thoại cô cũng không nghe máy điều đó làm cho Lâm gia như xáo trộn cả. Dù cô chỉ là một vệ sĩ nhưng hầu hết người ở đây đều quý trọng cô chứ không giống như ai kia, luôn muốn tìm cách để đá cô ra khỏi nhà họ Lâm.

Không tìm thấy Mộc Tịch Nhiên điều đó khiến Lâm Thiếu Phong vô cùng vui vẻ. Mộc Kiều Hạ để ý thái độ của hắn ta nãy giờ, hắn cứ cười thầm suốt có lẽ đang vui trong lòng vì Tịch Nhiên biến mất. Mà có lẽ chuyện cô biến mất chắc hẳn cũng liên quan đến hắn.

"Lâm thiếu, hôm qua Tịch Nhiên nói đi gặp anh nhưng lại mất tích từ đó tới giờ, không biết anh có tin gì về em ấy không?" Mộc Kiều Hạ bất ngờ hỏi Lâm Thiếu Phong.

Lâm Thiếu Phong ung dung vắt chân chữ ngũ, một tay chống cằm tay còn lại thì gõ nhẹ lên bàn, hắn nhìn Mộc Kiều Hạ đang nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ rồi mỉm cười:

"Hôm qua không thấy cô ta đến chỗ hẹn nên bổn thiếu gia về trước, còn việc cô ta tại sao mất tích thì ai mà biết được đã xảy ra chuyện gì."

Điệu bộ cợt nhả đó của Lâm Thiếu Phong càng khiến Mộc Kiều Hạ nghi ngờ chuyện này có liên quan đến hắn. Mộc Diên Kiệt đứng cạnh Mộc Kiều Hạ, cậu ta cũng đang lo lắng cho cô hơn ai hết. Không khí ở phòng khách bỗng trở nên u ám, đối lập với tâm trạng hớn hở của Lâm Thiếu Phong.

Đột nhiên lúc đó có một vệ sĩ từ bên ngoài chạy vào, hớt hải nói:

"Lão gia, chị Mộc về rồi."

Lúc này Lâm Thiếu Phong giật mình đến nỗi suýt nữa thì chết sặc nước. Hắn ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, Mộc Tịch Nhiên vẫn còn sống sờ sờ đang xuất hiện ngay trước mắt hắn. Không phải chứ? Không phải cô đã chết rồi sao?

Mộc Tịch Nhiên bước vào, người đầu tiên cô để ý chính là Lâm Thiếu Phong. Kẻ đã khiến cô suýt mất mạng ấy cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.

"Lão gia."

Lâm lão gia nhìn vết thương được băng bó trên người cô bèn hỏi:

"Cô đã xảy ra chuyện gì?"

"Tôi đang đi trên đường thì không may gặp tai nạn, những người qua đường nhìn thấy đã đưa tôi đến bệnh viện vì thế sáng nay mới có thể quay về."

Dù sao Mộc Tịch Nhiên quay trở về là tốt rồi nhưng Mộc Kiều Hạ vẫn nghi ngờ những vết thương trên người cô là do Lâm Thiếu Phong gây ra.

Trở về phòng của mình, Mộc Tịch Nhiên lập tức thay cho mình một bộ quần áo mới. Trong lúc đó, Mộc Kiều Hạ liền hỏi:

"Tịch Nhiên, em nói thật đi, vết thương trên người em không phải do tai nạn đúng không?"

"Vâng… là do người của Lâm Thiếu Phong gây ra."

Mộc Kiều Hạ giận dữ đứng bật dậy, cô ấy nói:

"Để chị nói với lão gia, sao hắn có thể làm thế với em được?"

"Chị đừng đi, đừng để lão gia biết chuyện này."

Mộc Tịch Nhiên vừa thay đồ vừa ngăn cản Mộc Kiều Hạ không làm điều dại dột. Nhưng chính hành động đó của cô càng khiến Mộc Kiều Hạ bất bình hơn.

"Tịch Nhiên chẳng lẽ em thích hắn đến mức mặc kệ hắn muốn giết em thì em cũng bằng lòng sao?"

"Ai nói là em bằng lòng?"

Mộc Tịch Nhiên lạnh lùng nhìn Mộc Kiều Hạ, những vết thương đau rát ở trên người của cô, không biết nó có để thành sẹo hay không nhưng nỗi đau ấy đã biến thành cơn hận thù trong lòng cô rồi. Mộc Tịch Nhiên sẽ không bao giờ quên những gì Lâm Thiếu Phong đã làm, cô sẽ trả lại hắn gấp mấy lần như thế.

"Từ giờ, hắn không còn là người đàn ông mà em ngu muội đi thích nữa. Lâm Thiếu Phong, em sẽ tự tay khiến hắn phải trả giá cho những hành động của mình."

Đúng lúc đó, Mộc Diên Kiệt từ bên ngoài bước vào. Nhìn thấy Tịch Nhiên đang thay đồ, cậu ta bèn đỏ mặt quay đi.

"Em… em xin lỗi, em không biết chị đang thay đồ."

Khác với sự ngại ngùng của Mộc Diên Kiệt, Tịch Nhiên tỏ ra rất bình thường, vì đơn giản cô chỉ coi Diên Kiệt là em trai nên chẳng có gì phải xấu hổ hết.

"Chị thay xong rồi, em có thể nhìn rồi đó."

Mộc Diên Kiệt lặng lẽ đi đến cạnh Tịch Nhiên, thấy cô bị thương cậu ta cũng rất lo lắng.

"Chị không sao chứ?"

Mộc Tịch Nhiên mỉm cười xoa đầu Mộc Diên Kiệt, dù cậu ta cao hơn cô nhưng đối với cô Tiểu Kiệt vẫn là đứa em trai nhỏ bé.

"Lo cho em trước đi, dạo này có ai bắt nạt em không? Để chị đi xử lý chúng."

"Không, em lớn rồi mà, có thể tự đánh trả lại."

"Thật sao? Vậy thì đúng là Tiểu Kiệt của chị lớn rồi."

Mộc Diên Kiệt rất thích mỗi khi được Tịch Nhiên xoa đầu, gương mặt ngại ngùng với hai bên má đỏ ửng như trái cà chua chỉ nhìn là biết cậu em trai không cùng dòng máu này đang có tình cảm với Tịch Nhiên.

Ba chị em đang cười nói vui vẻ bỗng có một vệ sĩ ở bên ngoài nói vọng vào.

"Mộc Tịch Nhiên, lão gia có việc muốn gặp chị."

Người vừa nói là đàn em của cô, Mộc Tịch Nhiên sau khi nghe lệnh liền lập tức rời đi. Rõ ràng biết Tịch Nhiên đang bị thương nhưng lão gia vẫn giao nhiệm vụ cho cô sao?

Đến phòng của Lâm lão gia, Mộc Tịch Nhiên bỗng được ông ấy mời uống trà.

"Cô ngồi xuống đây đi."

Thực ra Lâm lão gia đã biết được những lời cô nói ban nãy đều là nói dối. Ông ta đoán được chuyện cô bị thương có phần có liên quan đến Lâm Thiếu Phong - con trai ông ấy.

"Mộc Tịch Nhiên, có phải người khiến cô bị thương là Lâm Thiếu Phong không?"

"Sao ạ?" Mộc Tịch Nhiên ngạc nhiên.

"Tôi nuôi cô từ nhỏ đến lớn, cũng giống như việc nuôi dạy con cái vậy. Chỉ cần nhìn là biết những lời cô nói là nói dối, bây giờ cô đang ở trước mặt tôi và không có ai cả nên không cần giấu giếm làm gì."

Mộc Tịch Nhiên cúi đầu, cô chỉ khẽ nói một tiếng:

"Vâng."

Có thể sau đợt này Lâm Thiếu Phong sẽ bị chính ba mình cho một trận nhớ đời nữa nhưng đó chính xác là những gì hắn xứng đáng bị nhận được. Lâm lão gia tạm chuyển qua chuyện khác:

"Vậy ai là người đã đưa cô vào bệnh viện?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đừng Động Vào Kịch Bản Của Tôi
2. Trọng Sinh Chi Cưu Triền
3. Trùng Sinh Chi Cưu Triền
4. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
=====================================

"Thật ra người đó đã đưa tôi về nhà trị thương riêng của anh ta."

Mộc Tịch Nhiên vừa nhắc đến ba từ "nhà trị thương" liền khiến Lâm lão gia chựng người lại, ở Địa Hải chỉ có một người duy nhất tự xây cho mình nhà trị thương và người đó chính là Nguyên Chính Quân - kẻ mà Lâm lão gia đang dè chừng.

"Có phải người cứu cô tên cậu ta là Nguyên Chính Quân đúng chứ?"

"Vâng, lão gia biết anh ta sao?"

Tên tuổi của Nguyên Chính Quân dù nổi tiếng nhưng một vệ sĩ suốt ngày chỉ biết làm nhiệm vụ như Mộc Tịch Nhiên có thể chưa nghe đến tên Nguyên Chính Quân, nhưng cái danh "người đàn ông dát vàng" thì cô đã nghe qua rồi.

Lâm lão gia khá bất ngờ vì trước đây những người muốn tiếp cận làm ăn với Nguyên Chính Quân đều dùng phụ nữ để mua chuộc anh, nhưng chưa từng có một ai thành công vì anh chẳng để tâm đến. Vậy mà với Mộc Tịch Nhiên, Nguyên Chính Quân không những ra tay cứu giúp còn đưa cô đến "nhà trị thương" một nơi riêng tư như vậy.

"Lão gia, có chuyện gì sao?"

Lâm lão gia liếc nhìn Tịch Nhiên, có lẽ cô chính là người duy nhất có thể giúp ông ta lật đổ Nguyên Chính Quân.

Điểm yếu của đàn ông chính là phụ nữ. Dù có nói thế nào thì Nguyên Chính Quân cũng là một người đàn ông, trừ phi giới tính bị bẻ cong chứ chắc chắn sẽ không có chuyện không bị rung động trước phụ nữ.

"Mộc Tịch Nhiên, cô đã theo tôi được bao nhiêu năm rồi nhỉ?"

Lâm lão gia đột nhiên nói ra một câu chẳng liên quan gì đến mạch chuyện trước đó.

"Nếu tính đến nay thì đã được hơn 15 năm."

"Vậy cũng đã đến lúc cô nên tận hưởng cuộc sống của riêng mình rồi, cô vẫn còn trẻ nên có một cuộc sống tự do hơn việc dành cả đời ở Lâm gia."

Mộc Tịch Nhiên tưởng Lâm lão gia đang đuổi mình đi vì thế cô bỗng nhiên lo sợ.

"Lão gia, ông sẽ không đuổi Tịch Nhiên đi chứ? Tôi đã hứa sẽ làm việc cho lão gia cả đời để trả ân tình vì thế…"

"Hơn 15 năm qua cô đã làm quá nhiều việc rồi, cô đã trả đủ ân tình cho tôi và nhà họ Lâm. Mộc Tịch Nhiên, trước khi để cô rời đi tôi muốn cô thực hiện một nhiệm vụ cuối cùng."

"Nhiệm vụ cuối cùng?"

Lâm lão gia đưa ra bức ảnh của Nguyên Chính Quân ở trên một tạp chí để trước mặt cô, đó là người đã cứu cô thoát khỏi cái chết.

"Hãy tiếp cận Nguyên Chính Quân và trở thành người mà cậu ta tin tưởng. Trước mắt là như vậy, còn chuyện tiếp theo cần phải làm gì tôi sẽ nói cho cô sau."

Lâm lão gia nói tiếp:

"Đây là nhiệm vụ cuối cùng của cô, tôi mong… cô sẽ không làm tôi thất vọng."