Mê Tình Khó Cưỡng

Chương 59: Tự trách




Người đàn ông thân hình cao lớn, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt đen kịt như muốn ngay lập tức giết chết người trước mặt.

Không ai biết được khoảng thời gian anh ngồi chờ bên ngoài dài như cả một thế kỷ.

Anh chạy thật nhanh đến bên cô, tâm thần hoảng loạn nhìn những vệt máu loang lổ khắp trên cơ thể Hạ Uyển Đình.

Thẩm Trì run run nâng khuôn mặt cô lên, ở trán có một vết thương kéo dài như thể bị kéo lê một khoảng rất xa, khoé môi cũng có vết thương như thế bị người ta đánh đập.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô giờ đầm đìa những máu là máu, một vài chỗ đã kết thành vảy đen nhìn trông vô cùng đáng sợ.

Thẩm Trì nhanh nhẹn phát hiện bộ váy dạ hội của cô đã bị xé rách. Anh đứng thẳng người dậy cởi áo ngoài khoác lên cho cô, những vết thương chằng chịt trên người bị che đi một nửa.

Anh gầm lên với đám bảo tiêu bên ngoài: “Mau chuẩn bị xe đến bệnh viện! Trên xe chuẩn bị ít đồ sơ cứu cho tôi.”

“Thiếu gia, tên này cậu định xử lý thế nào?”

Thẩm Trì liếc nhìn Cố Thần đang chật vật nằm trên đất, khó khăn muốn vươn người ngồi dây. Anh nghiến răng ra lệnh: “Mang hắn theo cùng cho tôi, giao cho Mộc Xà dặn dò chăm sóc hắn thật tốt, nhớ giữ lại cái mạng chó của hắn là được.”

Đám bảo tiêu rất có tác phong, lập tức nhận lệnh. Chỉ trong vòng một phút, xe đã chuẩn bị xong.

Thẩm Trì bế Hạ Uyển Đình lên xe, cô đang rơi vào trạng thái mê sảng do bị chấn thương nặng. Mí mắt nhắm nghiền, hơi thở trở nên yếu ớt.

Nhìn thấy tình trạng cô như vậy, trái tim Thẩm Trì như bị người ta banh ra, mổ xẻ thành trăm mảnh.

Anh ôm chặt cô trong lòng, hôn nhẹ lên đôi môi khô khốc của cô: “Đình Đình! Mở mắt ra nhìn anh đi!”

Thẩm Trì nhớ lại khung cảnh lúc mới đạp cửa vào. Cố Thần đè sát lên Hạ Uyển Đình, tay mân mê tính làm gì đó.

Anh chỉ là rời khỏi cô một lát, chưa đến ba mươi phút, sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Thẩm Trì nắm chặt tay, trong lúc chờ người mang dụng cụ y tế sơ cứu đến, hắn nắm chặt bàn tay cô, hà hơi truyền cho cô chút hơi ấm.

Thẩm Trì ở bên ngoài chờ đợi, hắn nhìn đồng hồ đã hơn hai mươi phút cô chưa ra ngoài. Linh tính mách bảo anh có điều chẳng lành. Thẩm Trì không ngần ngại mở tung cửa xông vào.

Khi cánh cửa nặng nề ấy được mở ra nhưng hắn chẳng thấy Hạ Uyển Đình đâu. Thẩm Trì như điên dại tìm khắp nơi trong phòng. Hắn chợt nhớ đến có một căn phòng ở ban công đằng sau cánh cửa lúc nãy. Anh gọi điện cho bảo tiêu huy động hết toàn lực để tìm ra cô ngay lập tức.

Căn phòng bị khóa trái cửa, Thẩm Trì liền biết bên trong có người. Hắn nôn nóng dùng hết sức phá cửa xông vào trong.

Nhưng vẫn chậm một bước, Hạ Uyển Đình nằm bệt ở trên sàn, trên người đầy rẫy vết thương. Hai mắt cô nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt.

Bảo tiêu nhanh chóng đưa đồ sơ cứu tới, Thẩm Trì không dám chậm trễ vội băng bó vết thương ngoài cho cô. Anh lớn tiếng hét lên với tài xế: “Nhanh chóng đến bệnh viện trung tâm cho tôi! Ngay bây giờ!”

Những vết thương trên người cô, lớn có, nhỏ có, đều đã ứa máu đầm đìa.

Thẩm Trì đã sống hơn mười năm ở Căn cứ X, có chuyện gì là chưa từng trải qua.

Anh thậm chí từ năm mười tám tuổi đã biết cầm súng giết người.

Thẩm Trì nhoài người dậy kéo lấy rèm che, tài xế biết ý liền ngay lập tức giữ yên lặng.

Anh lấy kéo cắt sạch những mảnh vụn vải vóc trên người cô, cẩn thận không để chúng dính vào da thịt.

Hạ Uyển Đình bỗng cảm nhận được đau đớn, cô khẽ cau mày, lòng bàn tay nắm chặt vào nhau, mồ hôi trên trán túa ra không ngừng lại được.

“Đình Đình! Em thấy thế nào rồi?” Thẩm Trì vội vàng quay xuống nhìn cô, anh thấy khoé mắt cô lim dim, đôi môi mấp máy muốn nói gì đó.

Thẩm Trì vội ghé đầu vào, lắng nghe những tiếng thều thào không rõ của cô: “Em... không có... hắn... không có”

“Anh nghe! Không sao hết, chúng ta không nói nữa, để anh đưa em tới bệnh viện.” Thẩm Trì vội lên tiếng chặt lại câu nói của cô, sắp tới còn phải làm nhiều cuộc kiểm tra, cô phải giữ lại chút sức lực.

Hạ Uyển Đình nhất quyết không chịu, cô đột nhiên nghĩ tới lời nói của Cố Thần, một luồng suy nghĩ sợ hãi ập đến. Không nói bây giờ, sẽ không còn dịp nữa!

[Em có tò mò phản ứng của anh ta thế nào không? Hẳn sẽ rất đặc sắc!]

Cô kéo lấy bàn tay Cố Thần áp lên mặt mình, cố giữ bản thân thanh tỉnh cảm nhận sự ấm áp của anh. Môi cô mấp máy, chậm rãi nói từng từ: “Em không... không có bị hắn... cường bạo! Hắn... chưa... chưa chạm vào em!”

Thẩm Trì ghé sát vào cô, nghe không sót một từ. Anh đau lòng ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái trấn an: “Không sao hết, đều đã qua rồi. Là lỗi của anh, sau này anh sẽ không để em rời xa anh một bước nữa!”

Tuy anh không biết cô sống chết cũng phải nói mấy từ đấy làm gì, nhưng thâm tâm anh không cho phép cô phải chịu bất cứ một tổn thương nào nữa.

Thẩm Trì dịu dàng ôm lấy cô, để cô tựa vào lồng ngực mình, cảm nhận hơi thở đều đều của cô.

Nếu không làm vậy, anh sợ bản thân sẽ phát điên mất.