Mê Tình Khó Cưỡng

Chương 67: Cảm giác trong nhau




“Thẩm Trì! Chúng ta kết hôn đi!' Hạ Uyển Đình lặp lại lời bản thân vừa nói.

“Em gả cho anh, vĩnh viễn đều là của anh.”

Cô đã suy nghĩ về chuyện này rất lâu rồi. Nhưng chính cảm giác tự ti khiến cô chần chừ đến tận bây giờ.

Thẩm Trì là người đàn ông hoàn hảo, anh đối xử với cô rất tốt, điều đó lại vô tình khiến cô cảm thấy bản thân không xứng với anh.

“Em... em nói gì cơ?” Đôi tay Thẩm Trì hơi run nắm lấy tay cô, anh thấp giọng ngập ngừng hỏi lại.

Hạ Uyển Đình nhìn anh khẽ bật cười.

Phản ứng này của anh là gì vậy? Không vui sao? Hay là không dám tin đây là sự thật?

“Em nói là, chúng ta, kết hôn đi! Hạ Uyển Đình gả cho Thẩm Trì. Từ nay về sau, chúng ta vĩnh kết đồng tâm, mãi mãi cũng không chia lìa.”

“Em... tại sao?” Thẩm Trì không nhịn được hỏi lại, “Em không cần phải thương hại anh mà miễn cưỡng đồng ý, anh biết, em vẫn chưa sẵn sàng.”

Anh đã rất nhiều lần nghĩ đến một ngày như thế này, nhưng đến khi Hạ Uyển Đình chủ động nói với anh, lồng ngực Thẩm Trì chỉ cảm thấy chua xót. Anh biết cô đã trải qua những gì và cũng sớm đã mất niềm tin vào thứ gọi là hôn nhân. Anh thà...

Những lời còn lại Thẩm Trì không dám nghĩ đến. Anh là người mong muốn có được cô nhất, cái suy nghĩ muốn chiếm cô làm của riêng mình đã ăn mòn vào trong tâm thức anh khiến anh nhiều lần không khống chế được hành động. Nhưng anh thà không có được cô, còn hơn để cô phải miễn cưỡng đồng ý.

Hạ Uyển Đình không hiểu được những suy nghĩ của Thẩm Trì. Cô rất lấy làm ngạc nhiên khi anh tìm mọi cách phủ nhận cô.

“Anh sao vậy?” Cô tiến đến gần anh muốn nhìn thật kỹ người đàn ông này.

“Không có!” Thẩm Trì nhất quyết phủ nhận.

“Nói dối!” Hạ Uyển Đình có vẻ đã tức giận, cô mím chặt môi, đôi mắt long lanh có chút rưng rưng. Giọng cô cất cao che đậy sự run rẩy, “Anh thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt em!”

“Anh..!”

Trái tim Hạ Uyển Đình đau nhói, giữa hai người không phải rất tốt đẹp sao? Bây giờ ngay cả một chút vướng mắc cũng không vượt qua được.

“Được thôi! Nếu đó là điều anh muốn.”

Hạ Uyển Đình đứng dậy, ngay trước mặt anh, cô đưa tay tháo từng nút cúc áo. Bộ sườn xám cô đang mặc là do anh cất công mời thợ về tận nhà, dựa theo số đo của cô mà làm. Có thể nói trên đời là độc nhất vô nhị.

Khi chiếc cúc áo cuối cùng sắp được gỡ xuống, thân thể mềm mại, trắng noãn của cô hiện ra. Nơi đẫy đà ẩn hiện, lấp ló đang phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở.

Thẩm Trì không để ý, đến khi anh phát hiện vội đứng bật dậy, cả người căng cứng không biết nên làm gì. Một thoáng do dự, anh lập tức cởi áo trên người khoác vào cho cô. Thẩm Trì nhìn bộ dạng uất ức của cô, không nhịn được đau lòng ôm chặt lấy cô.

“Em... hà tất phải làm như vậy?” Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, đôi bàn tay vuốt ve nhẹ nhàng.

Người phụ nữ ngốc này! Cô nghĩ anh là loại người như vậy sao?

Hạ Uyển Đình cắn môi, không cam tâm: “Phải! Em nợ anh nhiều như vậy, cũng không có khả năng trả nữa, chi bằng lấy thân báo đáp, giải quyết trong một lần.”

“Ngốc ạ!” Thẩm Trì gõ nhẹ lên trán cô, nhìn vẻ mặt uất ức đưa tay lên xoa trán của cô lại không nhịn được bật cười, “Em nghĩ anh là loại người gì?”

“Em không biết, người nào đó còn từng có ý định làm với em ở văn phòng.”

“...”

Thẩm Trì nhất thời không phản bác được.

Anh thừa nhận, anh là cầm thú, nhưng cầm thú này chỉ vô lại với một mình cô.

Hạ Uyển Đình có vẻ vẫn chưa hả giận, cô nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, không nói không rằng kéo tay anh đưa lên bên môi cắn xuống.

“A!” Thẩm Trì nhịn đau để cô tiếp tục trút giận lên cánh tay mình.

“Đây là phạt anh vừa nãy làm tổn thương em.” Cô rời cánh môi, lập tức trên tay anh in hằn dấu ấn của riêng cô. Màu hồng nhạt của vết cắn nổi bật trên nước da màu đồng rắn rỏi của Thẩm Trì.

Thẩm Trì thừa nhận, cô cắn không đau lắm, nhưng làm nơi nào đó của anh khó chịu muốn rục rịch mình.

“Giờ em đã hết giận chưa?” Thẩm Trì nhịn lại cảm giác sục sôi trong lòng, dịu dàng hỏi cô.

“Một chút.”

Anh bật cười liền kéo cô vào lòng, trìu mến hôn lên cánh môi cô. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước từ từ rót xuống nhưng đủ để cả hai thấy được tình cảm trong lòng đối phương lớn đến như nào.

“Anh xin lỗi, làm em lo lắng rồi.”

“Thẩm Trì!” Hạ Uyển Đình thu lại bộ dáng giận dỗi vô cớ.

“Anh đây.” Thẩm Trì yên lặng đáp lại cô, vẻ mặt ôn nhu hơn bao giờ hết.

Cô hít một hơi thật sâu, đưa hai tay chạm vào khuôn mặt anh. Lại kìm lòng không được vuốt ve vầng trán cao rộng, sóng mũi thon dài, bờ môi vẫn còn lưu lại độ ấm từ nụ hôn ban nãy.

“Anh đừng suy nghĩ gì cả, em thật lòng muốn gả cho anh, cùng anh đi hết cuộc đời này. Không phải bồng bột, không phải suy nghĩ nhất thời, càng không phải cảm giác thương hại, em muốn kết hôn với anh đơn giản vì em yêu anh.”

Hạ Uyển Đình dừng lại một chút nhìn thẳng vào mắt Thẩm Trì. Trong con mắt của hai người, ngoại trừ đối phương thì không còn ai vào đây nữa: “Vậy nên... Ngài Thẩm đây có nguyện ý cùng em kết thành phu thê, sớm tối bên nhau, mãi không chia lìa?”