Cố Vị đem điện thoại giấu trong tay áo, Giang Tầm lại nhanh hơn một bước phát hiện ý định của cậu, nhanh tay bắt lấy cổ tay cậu.
Cố Vị theo bản năng trốn đi, ôm điện thoại nằm cuộn tròn trên ghế.
“Không cho xem.” Cố Vị bảo vệ điện thoại của mình, “Không có gì đâu mà.”
“Không cho xem đúng không.” Giang Tầm buông tay, cúi xuống cào cào eo Cố Vị.
Trên eo Cố Vị vốn đã mẫn cảm, lại có máu buồn, Giang Tầm vừa chạm vào là cả người cậu cuộn lại, một bên nhịn không được mà nín cười trốn tránh, một bên vẫn nhất quyết bảo vệ điện thoại.
“Em sai rồi.” Cậu nhỏ giọng xin tha.
“Anh cũng sai rồi.” Giang Tầm nói, “Em không ngoan chút nào hết, ba ngày không ăn đòn là em trèo lên nóc nhà lật ngói luôn rồi.”
Xin tha không có hiệu quả, Cố Vị đã nhận sai quá nhiều lần rồi, chiêu này đối với Giang Tầm đã không còn tác dụng rồi.
Giang Tầm thốt ra lời này, Cố Vị lập tức nhớ tới chuyện tét mông trên xe lần trước. Thế là cậu nắm chặt tay vịn ghế, mông dính chặt trên ghế không chịu đứng lên.
Không thể để bị như thế lần thứ hai, đây là điều duy nhất mà nội tâm Cố Vị mong muốn.
Giang Tầm rõ ràng đã nhìn ra mục đích của cậu, anh ôm eo cậu xách ra khỏi ghế: “Anh phát hiện lá gan của em ngày càng lớn đấy.”
Thời tiết đâu thu chỉ hơi se lạnh, Cố Vị mặc một chiếc áo lông trắng, lăn lộn một hồi áo lông cũng xộc xệch không thể che đậy vòng eo, làn da trắng nõn bên hông cứ vậy mà lộ ra bên ngoài, ngón tay Giang Tầm trong lúc vô ý cọ qua lại mang đến một chút ấm áp.
Cố Vị nhỏ giọng xin tha, nhưng chính cậu lại không ý thức được lúc này giọng cậu có bao nhiêu mềm mại, chỉ lo ôm điện thoại trong ngực, ngay cả lực tay Giang Tầm mạnh hơn cũng không hề phát hiện.
Hai người nháo đến hăng say, lúc đồng đội đi vào vừa hay chứng kiến một màn này.
West: “Hai người cứ tiếp tục đi.”
West: “Lát nữa em quay lại.”
West quay về phía cách vách phòng hô to: “Huấn luyện viên, anh lại huấn luyện tụi em thêm một lát nữa đi.”
Cố Vị nghe thấy giọng người khác, lúc này mới ý thức được hai người đùa bỡn nhưng trong mắt người khác lại có bao nhiêu mập mờ, cậu vừa thất thần, điện thoại rơi vào tay Giang Tầm, nhân lúc đối phương còn không có phản ứng, anh nhanh chóng bắt lấy tay cậu mở khoá vân tay ——
Giao diện wechat mở ra, nickname cùng với lịch sử trò chuyện lúc nãy cứ thế mà bại lộ.
Nickname là Người lớn xấu xa, avatar là con pikachu quen thuộc, Giang Tầm nhìn thấy ID của mình như vậy đấy.
“Người lớn xấu xa?” Giang Tầm cười một tiếng, quơ quơ màn hình trước mặt Cố Vị, “Thế em gọi là gì?”
Cố Vị tự hỏi một chút: “Người lớn trong sáng?”
Tuy hai người họ có cùng xu hướng giới tính, nhưng trước nay cậu không hề có ba cái loại tâm tư lòng vòng như meme đâu nha.
“Được lắm.” Giang Tầm nhìn Cố Vị, “Bạn nhỏ cũng học được cách tranh luận rồi đấy.”
Cố Vị vừa muốn phản bác thì thấy Giang Tầm duỗi tay nhéo nhéo mặt cậu.
“Đổi lại cho anh.” Giang Tầm uy hiếp.
“Vâng vâng vâng, em sửa lại ngay đây.” Cố Vị gật đầu liên tục, đưa tay muốn lấy lại điện thoại.
“Khoan đã.” Giang Tầm lại đổi ý, giơ tay lên, Cố Vị đang ngồi trên ghế đương nhiên không thể với đến, chỉ có thể ngẩng đầu vô tội nhìn Giang Tầm.
“Ngồi xuống.” Giang Tầm vươn tay còn lại ấn vai Cố Vị, “Để anh sửa.”
Cố Vị đành phải ngồi lại trên ghế chờ Giang Tầm trả cậu điện thoại——
Cậu nhìn hai chữ hiện trên màn hình mà á khẩu không nói được câu nào, đều tại cậu hết, đang yên đang lành tự nhiên sửa nickname của meme làm gì, lại còn bị chính chủ bắt được chứ.
Giang Tầm sao cái gì cũng biết hết vậy.
“Cái này… hình như không đúng với sự thật.” Cố Vị nhỏ giọng nói.
“Vậy em hãy nỗ lực hơn để biến nó thành sự thật đi.” Giang Tầm nói.
Cố Vị: “…”
Meme tại sao cứ không nói lý như vậy chứ.
Cậu quyết định cứ tạm thời để thế, đợi khi meme không có mặt, cậu sẽ sửa trở về.
Cuối cùng Cố Vị nghĩ rằng, chỉ cần gây chuyện đủ nhanh, Giang Tầm sẽ không kịp bắt lỗi không thể gây phiền toái cho cậu nữa.
“Có đau không?” Giang Tầm hỏi, vừa rồi ầm ĩ một trận để lại trên cổ tay Cố Vị một vệt đỏ nhạt.
“Không đau.” Cố Vị lắc đầu.
“Anh à, hình như anh còn phải livestream mà?” Cố Vị nhắc nhở.
11 giờ rưỡi, Giang Tầm vào phòng livestream.
“Em tự mình tính xem, anh tha cho em bao nhiêu lần rồi.” Giang Tầm đẩy ghế của Cố Vị sang bên cạnh một chút, sau đó tìm một cái ghế khác ngồi vào.
“Vậy thì tha cho em nốt lần này đi.” Gây chuyện quá nhiều lần, Cố Vị cũng học được bản lĩnh cò kè mặc cả.
“Em cứ tưởng bở đi.” Giang Tầm đăng nhập phòng phát sóng trực tiếp, thuận tay mở gói đồ ăn vặt đưa cho Cố Vị, giọng điệu vẫn hung dữ: “Một ngày nào đó anh tìm em tính tổng nợ, tính cho em khóc mới thôi.”
Một ngày nào đó, tức là không phải hôm nay, nguy hiểm đã được giải trừ.
Từ khi phát hiện thật ra meme vốn rất tốt, lá gan Cố Vị ngày càng phì ra.
“Ăn không?” Giang Tầm cầm quả quýt trên bàn, là quýt trong nhà Hùng Tử mang tới, trên bàn mỗi người đều có vài quả chưa ai ăn.
Giang Tầm vừa mới lột vỏ xong, một móng vuốt bên cạnh liền vươn tới cầm đi,chỉ để lại một núi vỏ trên tay anh.
“A… Chua quá.” Cố Vị nheo mắt.
Giang Tầm nhìn bạn nhỏ Cố như vậy, trong đầu đột nhiên hiện lên bốn chữ “Được chiều mà kiêu”.
Chỉ là đương sự lại không hề phát hiện, còn vừa xoa mặt vừa oán giận quả quýt quá chua.
Cố Vị cầm trà sữa và đồ ăn vặt Giang Tầm mua cho ngồi cạnh xem Giang Tầm livestream, trước khi bắt đầu anh mở wechat, tìm ID Giang Ảnh, thả một tệp vào đó xong gửi đi.
Cố Vị: “?”
*
Tại một thành phố khác, sau một đêm diễn, Giang Ảnh lăn lộn khắp người đầy bùn đất. Trợ lý thấy cậu thì đưa điện thoại cho cậu, trên điện thoại là tin nhắn Giang Tầm gửi đến, thoạt nhìn giống như một tập tin nén.(file zip)
[ Mười Vạn Vôn ]: Vàng kim.zip
[ Cua Càng To ]: Đuma!
[ Cua Càng To ]: Cảm ơn anh zaii!
Giang Ảnh vui sướng rạo rực mà cầm điện thoại trốn ra một góc không người, mở cái tệp vàng kim mà anh trai gửi cậu lúc đêm khuya.
Màu vàng che trời lấp đất bao phủ tầm mắt Giang Ảnh, trong nháy mắt trên di động của cậu hiện lên mấy trăm con pikachu sáng chói mù mắt.
Cùng lúc đó, cậu nhận được tin nhắn thứ hai từ Giang Tầm.
[ Mười Vạn Vôn ]: Ờ, không cần cảm ơn.
Giang Ảnh: “???”