Lúc Cố Vị quay lại phòng huấn luyện cậu mới hiểu được tại sao nhóm chat của T.ATW lại tự nhiên sôi động thế ——
Giang Tầm đã kết thúc livestream, đang ngồi chờ cậu về.
“Anh xong rồi ạ?” Cố Vị ngừng ở cạnh cửa.
“Ừ xong rồi, anh nói với bọn họ anh phải dành thời gian còn lại để chơi với bạn nhỏ nhà anh.” Giang Tầm dựa lưng ra sau, nói với Cố Vị còn đang đứng cạnh cửa: “Lại đây.”
Cố Vị mới vừa rửa mặt xong, tóc và lông mi đều còn dính bọt nước, cậu sợ làm ướt thiết bị của Giang Tâm nên cố tránh xa chúng một chút, ai ngờ Giang Tầm lại xoay nửa vòng ghế, vươn tay kéo cậu qua đây.
Lập tức bọt nước trên tóc và lông mi Cố Vị cứ thế rơi trên đầu ngón tay Giang Tầm.
Mắt Cố Vị liền dính lên tay trên ngón tay Giang Tầm không rời.
Lúc trước cậu lướt weibo Giang Tầm đã không thể không chú ý đôi tay này, bây giờ nó còn ngay trước mắt cậu, thế là Cố Vị liền giơ tay chạm vào muốn lau mấy vệt nước nhỏ bám trên đó, đến khi hai ngón tay thực sự chạm nhau cậu mới phát hiện hành động này còn mang theo chút ý tứ mập mờ khác.
Cậu thấy ý cười trong mắt Giang Tầm thì vội vàng giải thích: “Em chỉ…”
“Xoa xoa cho anh đi.” Giang Tầm không vạch trần ý đồ của cậu, ngược lại còn hào phóng vươn tay, “Cả tối không được nghỉ ngơi, tay đau quá.”
Cố Vị ngẩn ra, tay nhanh hơn não, chạm vào ngón tay thon dài của Giang Tầm, nhẹ nhàng xoa xoa ấn ấn cho anh.
“Còn đau không ạ?” Cố Vị thật cẩn thận hỏi.
Cậu sợ mình ấn đau tay người ta, suy cho cùng thì bàn tay này cũng tương đối đáng giá mà.
Ngoài cửa phòng huấn luyện, có ba bóng người đang ngồi xổm vây xem đội trưởng nhà mình diễn xuất lừa gạt con trai nhà lành.
“Đúng là không biết xấu hổ.” Hùng Tử tức giận, “Đau cái qué gì, đúng là thiếu đạo đức.”
“Ít ra người ta có người yêu, còn mày thì không.” SK cho Hùng Tử một đá.
West thở dài thật sâu xa: “Xong rồi, tiểu minh tinh này sớm muộn cũng sẽ bị đội trưởng chúng ta ăn sạch sẽ đến chút bột phấn cũng không thừa.”
Giang Tầm nhìn lướt qua cửa, mấy tiếng sột soạt bên ngoài lập tức biến mất không còn một mảnh.
“Thời gian không còn sớm.” Giang Tầm nhìn đồng hồ điện tử trên tường, “Đi, cùng nhau ngủ thôi.”
Cố Vị: “…”
Cậu vẫn luôn nghĩ là Giang Tầm chỉ nói đại mà thôi, không nghĩ đến việc anh tính ngủ cùng cậu thật. Cậu đi theo Giang Tầm đến ký túc xá TMW, nhìn Giang Tầm mở cửa, đẩy cậu vào, nhìn thấy anh thuận tay đóng kín cửa luôn.
Phòng không lớn, bên trong bày biện cũng rất đơn giản, ngoại trừ bàn máy tính thì chỉ có một chiếc giường.
Cố Vị do dự mở miệng: “Mấy anh ở đây… còn phòng khác không ạ?”
“Không có.” Giang Tầm quả quyết từ chối, “TMW bọn anh nghèo lắm, muốn qua đêm ở đây thì chỉ có cách phiền em chen chúc với anh thôi.”
Cố Vị: “…”
Sao mấy lời này độ đáng tin lại thấp như vậy nhỉ?
“Anh đi tắm trước.” Giang Tầm đặt chìa khóa lên bàn, “Em mệt thì ngủ trước đi.”
Lúc Giang Tầm đi ra, Cố Vị còn ngồi ngay tại chỗ cũ, trông rõ ràng là có gì đang khó xử.
“Làm sao vậy?” Giang Tầm hỏi.
“Anh… có áo ngủ không ạ?” Cố Vị khó khăn lắm mới mở miệng hỏi, hồi chiều cậu vội quá quên mất mang đồ ngủ, nếu mặc áo lông đi ngủ thì khó chịu lắm, cho nên đành phải xin Giang Tầm giúp đỡ.
Giang Tầm mới từ nhà tắm ra, chỉ khoác áo tắm bên ngoài, nước trên người còn chưa lau khô, nghe Cố Vị hỏi vậy, anh liền có chút cân nhắc cười cười: “Anh có thể hiểu theo ý kia không?”
“Ý anh là…” Cố Vị nói một nửa, đột nhiên hiểu ra ý mờ ám mà Giang Tầm nhắc đến, “Em không phải đang dụ dỗ anh, em chỉ muốn mượn đồ ngủ của anh mà thôi!”
“Anh biết rồi anh biết rồi.” Giang Tầm bật cười, lấy trong tủ quần áo một bộ đồ đưa cho Cố Vị.
“Size lớn nhất ạ?” Cố Vị không thấp, nhưng mặc đồ của Giang Tầm vẫn rộng quá.
“Là do em quá gầy.” Giang Tầm nhìn chằm chằm eo Cố Vị, thuận miệng hỏi, “Tới đây mà không mang đồ ngủ, vậy trong balo em mang cái gì?”
Cố Vị lấy ra hai bộ quần áo, còn có loại thuốc cậu uống hằng ngày.
Ánh mắt Giang Tầm qua xẹt qua tên hộp thuốc, không hỏi gì nữa.
Cố Vị tự lấy cho mình một ly nước ấm uống thuốc, sau đó tìm cho mình một khu vực khá thoải mái nằm xuống, giường này tuy không phải giường đôi, nhưng so ra lại rộng hơn giường đơn một chút, một người ngủ thì thoải mái, hai người thì khó tránh khỏi có tiếp xúc thân thể.
Cố Vị đưa lưng về phía Giang Tầm, lấy điện thoại ra tiếp tục chọn quà cho Giang Tầm. Phần lớn thời gian của Giang Tầm đều ở câu lạc bộ huấn luyện, nghĩ vậy cậu bèn xoá mấy món đã chọn trong giỏ hàng đi, cuối cùng cậu đã có một sáng kiến vĩ đại cho quà sinh nhật năm nay của Giang Tầm rồi!
Giang Tầm nằm cạnh cửa sổ cũng lấy điện thoại ra, mở wechat tìm tên bạn tốt của anh – Sở Diệc.
[ Mười Vạn Vôn ]: Hỏi này, Estazolam dùng để trị bệnh gì?
Sở Diệc chắc là ngủ rồi, Giang Tầm thoát giao diện wechat, đang chuẩn bị tắt máy ngủ thì nhận được tin nhắn của Giang Ảnh——
[ Cua Càng To ]: Oa anh ơi, nghe nói anh đã bắt cóc người ta về nhà rồi hả?
[ Mười Vạn Vôn ]: Lần này không tính, cứ từ từ rồi tới.
[ Cua Càng To ]: Cố gắng lên anh, chuyện đâu sẽ có đó.
Giang Tầm xoay nhìn nhìn Cố Vị, Cố Vị đã ngủ rồi, điện thoại vẫn còn nắm trong tay, Giang Tầm nhìn dáng ngủ của cậu, bỗng nhiên hiểu ra lần trước vì sao cậu like bài đăng kia của mình rồi.
Anh rút điện thoại trong tay cậu ra, chỉnh cho cậu nằm đúng vị trí, lại tém chăn cho cậu cẩn thận. Bạn nhỏ Cố vô thức ngọ nguậy làm tóc xẹt qua mu bàn tay anh.
[ Cua Càng To ]: Hí hí đêm nay em tăng ca, đạo diễn nói mai sẽ được nghỉ á.
[ Cua Càng To ]: Vừa hay em đang ở ngay gần thành phố H, vậy mai em đi xem mặt chị dâu chút nha.
[ Cua Càng To ]: Em nên mặc gì nhỉ? Nên nhuộm lại tóc không ta? Còn phải chuẩn bị quà cho người ta nữa, phải tăng thêm ấn tượng cho anh chứ.
[ Cua Càng To ]: Không nói chuyện nữa, anh ngủ trước đi, em vào group fan xem xét tình hình, đang xếp hạng gay gắt, đối thủ đều vượt em tới nơi rồi.
[ Mười Vạn Vôn ]:…