Cô và anh dựa rất gần, gần như là cụng trán vào nhau. Trần Mặc nhìn vào mắt cô, ánh đèn tụ lại trong ánh mắt cô, nhìn mà lòng anh xao xuyến, nhịn không được nhỏ giọng hỏi cô.
“Sau đó kêu anh là dượng sao?”
Lâm Kiều sửng sốt, sau đó lập tức bật cười, dùng cái trán nhẹ nhàng cụng anh: “Cái này không thể tính là cầu hôn.”
“Nhiều lắm chỉ được xem là lợi dụng em thôi.”
Cô cũng nhìn Trần Mặc, hai người cứ nhìn nhau một hồi lâu mới bị Gia Gia đang ngồi trên đùi anh kéo lại sự chú ý. Hình như Gia Gia cảm thấy mình bị bỏ lơ, vội nắm lấy ngón tay của Lâm Kiều múa máy trong không trung vài cái.
Lúc này Lâm Kiều mới dỗ cậu bé, ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Mặc, cúi người sát đùi anh cọ cái mũi của Gia Gia và trêu cậu bé.
“Gia Gia, kêu dì út. Dì út.” “A, mẹ.”
“Không phải mẹ, là dì út, dì… út.”
Trần Mặc bỏ xiên thịt xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên đùi mình, ngón trỏ gõ nhẹ lên mu bàn tay cô, nói với cô: “Kiều Kiều, thằng bé còn nhỏ mà.”
Lâm Kiều không để ý đến anh.
Anh bất lực lắc đầu, cúi đầu nhìn cô hôn Gia Gia, sau đó dạy cậu gọi là dì út.
Anh vân vê bàn tay Lâm Kiều, tay còn lại xoa đầu tóc xõa trên đùi anh của cô. Bàn tay cô ấm áp mềm mại như là không có xương, anh xoa bóp chơi đùa một hồi lâu.
Mãi cho đến khi lơ đãng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của ba cô, anh mới lặng lẽ buông tay cô ra, bưng ly rượu trên bàn lên, rũ mắt uống một ngụm.
“Lâm Kiều.” Anh buông ly rượu xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Chú đang nhìn chúng ta.”
Lâm Kiều ngẩng đầu lên, cùng ba cô nhìn nhau một cái, sau đó cúi đầu trêu cháu trai: “Kệ ông ấy, anh đói bụng thì ăn chút gì đi.” Cô cọ mặt vào gương mặt nhỏ của Gia Gia, bế cậu khỏi đùi Trần Mặc, ôm vào lòng và đung đưa: “Ây da, Gia Gia của chúng ta vẫn chưa thể ăn gì, chờ cháu ăn được, muốn ăn cái gì thì dì út sẽ mua cho cháu.”
Trần Mặc cười khẽ, cúi người cầm mấy xiên thịt nướng, đặt hai xiên vào đĩa đựng đồ ăn ở trước mặt Lâm Kiều: “Đừng chỉ lo chơi, ăn một chút đi.”
Lâm Kiều cầm lên cắn một miếng, né tránh bàn tay quơ loạn của Gia Gia, nhìn ly rượu ở trước mặt anh: “Hôm nay anh đừng uống, đợi chút nữa anh còn phải lái xe đó.”
Hôm nay bọn họ chỉ lái một xe đến đây, lúc tới là ba Lâm Kiều lái, Lâm Kiều và anh ngồi ở ghế sau cũng đã nói với ba cô, nói trở về để Trần Mặc lái.
Trần Mặc gật đầu, cầm một nắm đậu tương bỏ vào đĩa đựng thức ăn của mình.
“Để em uống cho…… Ôi? Cái mùi gì vậy?” Lâm Kiều nhăn mũi lại ngửi ngửi: “Thối quá, Trần Mặc, anh có ngửi thấy không?”
Cô bỏ xiên thịt xuống, để sát mũi vào Gia Gia ngửi thử. Sau đó cô a một tiếng, xác định được ngọn nguồn mùi thối, lập tức ngẩng đầu kêu lên.
“Lâm Ương Ương!”
“Con trai chị lại ị này! Thối quá đi!”
— —
Đã gần cuối thu, sau khi trời tối hẳn sẽ có chút se lạnh.
Lâm Ương Ương ôm Gia Gia đã đổi tã giấy lần nữa ra sân chơi một hồi, sau đó ôm cậu đi vào phòng khách. Trần Mặc ngồi bên giá nướng BBQ nói chuyện điện thoại với người nhà.
Lâm Kiều ngồi hơi lệch ở phía trước, đang cầm ly rượu trò chuyện với họ hàng thân thích, vừa nói chuyện vừa uống rượu, tiếng cười trong trẻo. Một lúc sau, Lâm Ương Ương ở phòng khách đi ra, trên người mặc chiếc áo khoác, ngồi xuống bên cạnh Lâm Kiều và hòa vào cuộc trò chuyện của các cô.
“Dạ, con biết rồi, mẹ yên tâm.” Trần Mặc duỗi tay lật xiên nướng trên bếp, lại nói với mẹ anh vài câu rồi cúp điện thoại.
Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Kiều, bàn của các cô đã có người đi vào phòng khách lấy áo khoác. Anh ngồi gần đám lửa nên không thấy lạnh. Lâm Kiều đưa lưng về phía anh, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, lúc vươn tay lấy đồ còn có thể để lộ ra vòng eo. Cô ngửa đầu lên, lại uống hết một ly bia.
Trần Mặc cúi đầu nhìn cánh gà đã nướng xong trên giá nướng, cầm lấy đĩa gác ở bên cạnh.
“Chị cũng không nhớ nữa! Em vẫn còn nhớ sao?” Lâm Kiều đang nói chuyện với em gái họ, đột nhiên nhìn thấy Trần Mặc duỗi một cánh tay tới, đặt đĩa cánh gà nướng lên bàn.
“Cánh gà đã nướng xong rồi.” Anh thu tay lại, cúi đầu nhìn đỉnh đầu của cô, muốn xoa tay xoa đầu cô, nhưng vì mọi người xung quanh đang nhìn anh, nên anh chỉ có thể từ bỏ.
Anh từ bỏ, nhưng Lâm Kiều lại không chịu.
Cô vươn một cánh tay ra ôm đùi anh: “Bạn trai của em đến rồi, các chị nhìn xem, có phải anh ấy rất giống trong ảnh không? Em đã nói không chỉnh ảnh rồi mà.”
Da mặt của Trần Mặc rất mỏng, không chịu nổi có nhiều người vây xem và bình luận như vậy, mặt đỏ bừng lên. Anh cố chịu gương mặt đang
nóng bừng, khom lưng hỏi Lâm Kiều: “Có phải em đã say rồi không? Anh đỡ em vào ngủ chút nhé.”
“Ngủ cái gì mà ngủ! Em không có say!” Lâm Kiều dường như đã uống say, kéo cổ áo anh, bất ngờ hôn lên mặt anh một cái.
Lần này thật sự tiêu rồi.
Trần Mặc chỉ thoáng chốc sửng sốt, lập tức né tránh Lâm Kiều, vội chạy đi trong tiếng ồn ào trêu chọc. Lâm Kiều kêu anh mấy lần, anh cũng không chịu quay đầu lại.
Nhưng anh rời đi lại nhớ tới mình phải lấy áo khoác cho Lâm Kiều. Anh cầm áo khoác của Lâm Kiều rồi đứng trong phòng một hồi lâu, sau đó mới lại lần nữa bước ra ngoài, khoác áo lên người cô, nói trên giá nướng còn có gì đó rồi vội vàng rời đi.
Một lần nữa ngồi xuống bên giá nướng, anh vẫn nghe thấy tiếng Lâm Kiều và mấy chị em nói về anh.
Anh nhìn qua bên đây, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lâm Kiều. Đối phương như đang chờ anh nhìn qua vậy, lập tức lộ vẻ mặt hung dữ, dùng khẩu hình hỏi anh: “Anh chạy cái gì chứ?”
Đương nhiên Trần Mặc sẽ không trả lời cô, cũng nhăn mũi bày vẻ hung dữ với cô, sau đó dời mắt đi, không nhìn cô nữa.
Anh nhìn đám than đang cháy, thật kỳ diệu, lúc có Lâm Kiều ở bên cạnh anh luôn như vậy, luôn cảm thấy rất thư thái.
Đã không nhớ rõ là bắt đầu từ bao giờ, cũng không muốn nhớ kỹ, chỉ có thể nói là trong vô thức.
Trong vô thức, anh đã quen sống chung với Lâm Kiều.
Tựa như buổi sáng thức dậy là lập tức nhìn sang bên cạnh; hay mỗi khi ra ngoài chạy bộ, anh sẽ nghĩ mua bữa sáng hoặc bữa khuya về; hay là khi ngồi bên cạnh cô, anh sẽ vô thức chạm vào cô; hoặc là khi ngồi một mình giống như bây giờ, anh sẽ không nhịn được mà nhìn xem cô đang làm gì.
Có phải tình yêu mà mọi người theo đuổi và thăm dò đã rơi vào người anh rồi không?
Anh đã biết đáp án, chỉ là lúc này mới nhận ra, thì ra tình yêu thuộc về anh lại dịu êm và bình đạm như thế này. Dường như nếu anh không cẩn thận phân biệt thì sẽ bỏ qua nó, xem nó thành lẽ đương nhiên.
“Suy nghĩ gì vậy?” Phía sau lưng bỗng có người dựa vào, Trần Mặc còn chưa kịp phản ứng gì thì bên má đã bị hôn một cái.
Cô mang theo mùi rượu dựa vào lưng anh, nghiêng đầu nhìn vào mắt anh, mái tóc rơi xuống, che khuất ánh mắt thăm dò của những họ hàng ở phía sau.
Trần Mặc vươn tay xoa mặt cô, có chút nóng bỏng: “Nghĩ đến em.”
“Nghĩ đến em? Nghĩ gì về em?” Cô ôm anh, nhẹ nhàng lắc lư trên lưng anh.
Anh muốn nói, nghĩ có phải em cũng yêu anh như vậy không. Nhưng khi đối mặt với cô, anh mở miệng ra lại nói thành: “Nghĩ em giống như cô bé heo.”
“Em giống heo?” Lâm Kiều cọ cọ vào cổ anh, há miệng cắn anh một cái: “Được rồi, em đây cũng không nín nhịn nữa, bây giờ phải đi bứng củ cải trắng thôi!”
Cô làm anh ngứa ngáy, Trần Mặc cười tránh né. “Em còn giống heo không?”
“Không giống… Không giống…” “Em giống cái gì? Nói mau!”
Trần Mặc quay đầu nhìn cô, hít vào thở ra hai hơi, nhăn mũi với cô: “Giống con cún nhỏ, còn cắn người nữa.”
Đáp án anh muốn không cần hỏi lại. Nhưng mà, có lẽ tình yêu của anh cũng không phải vẫn luôn êm đềm và bình đạm như vậy, mà là có lúc mãnh liệt, có lúc êm dịu. Nhưng dù là loại nào, thì người cùng tham gia cũng là người nằm trên lưng anh.
———————— HẾT.