Mới ban đầu Thư Đường còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình. Vì suốt cả một buổi chiều nay cô đều đang ảo tưởng người cá sẽ bơi ra từ mặt biển, hoàn hảo không khuyết điểm xuất hiện trước mặt cô. Chính vì đợi trong một thời gian quá dài, mà loại ảo tưởng này không hề linh nghiệm lần nào.
Ấy thế mà mau thôi, một mảnh vây cá sáng lấp lánh đưa đến trước mặt cô.
Người cá không thể nói chuyện, cũng không biết làm cách nào đặng dỗ dành cô. Nếu là ngày thường, người cá sẽ đưa cho cô trân châu xinh đẹp, con mồi tươi ngon, làm quà lấy lòng. Chỉ là hiện tại ‘hắn’ chẳng có gì trên người, vì thế đành gỡ chiếc vây xinh đẹp nhất trên đuôi cá mình đưa cho cô.
Cô nhìn vẩy đến ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu lên liền thấy người cá đang cúi đầu nhìn cô.
Người cá hoang mang nhận ra, sau khi nhìn thấy ‘hắn’ rồi, cô khóc càng thêm hăng.
Người cá cho là cô bị dáng vẻ này của hắn dọa mới thế, dù sao thì cả người ‘hắn’ đang rất chật vật, trên người còn có miệng vết thương dữ tợn—
Nhưng, ngay lúc ‘hắn’ muốn giấu mình vào trong bóng tối, cô lại nhào đến ôm lấy cổ người cá.
Người cá ngây ngẩn cả người.
Hơi thở cô phả bên gáy lạnh băng của ‘hắn’, cùng tiếng nức nở khe khẽ, và cả chất lỏng ấm áp làm ướt mái tóc dài của người cá.
Thư Đường ôm ‘hắn’ nói rất nhiều, ngắt ngứ, ngôn từ loạn xạ.
Lát thì nói: “Hoa hồng nhỏ, tôi đốt giấy nhưng châm lửa mãi không cháy.”
Lát lại ràng: “Đèn pin của tôi nó hết điện, huhu sợ anh không thấy đường về mất.”
Những lời cô nói đầy nghẹn ngào cũng với những dòng chát lỏng ấm áp chảy xuống, chạy xuôi vào trong cần cổ lạnh như băng của người cá.
Trái tim lạnh tanh của quái vật ấy thậm chí bị hun nóng đến run rẩy.
Quái vật cứng đờ trong chốc lát, rũ mi an tĩnh lắng nghe.
Rồi trì độn và vụng về vươn tay lên, ôm nhẹ lấy cô.
Bọn họ bên nhau giữa sóng to gió lớn, ôm nhau thật lâu.
‘Hắn’ nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, như thể đang trấn an một bé mèo, một bé con.
Đột nhiên, người cá cảm giác được nơi hõm vai, bị bé mèo cò cọ.
Tuy rằng trước đó họ có thân mật với nhau, nhưng cực hạn cũng chỉ là dựa vào nhau thôi, thi thoảng người cá sẽ ôm cô, dựa cằm lên vai bé mèo, đó là một động tác mang dục vọng độc chiếm cực mạnh.
Nhưng bé mèo trước nay cũng chỉ kiêu căng ngạo mạn trên vai người cá hươ tay chỉ trỏ, chưa bao giờ làm ra hành động thân mật nào quá đáng, thậm chí còn có chút tỏ ra ỷ lại.
Người cá rất thích cảm giác này, cảm nhận được xúc cảm ấm áp. Người cá phát hiện ra bản thân thật sự rất thích động tác này, thế là theo bản năng cũng muốn cúi đầu, cò cọ nơi gò má cô.
Nhưng mà rất mau, Thư Đường ôm cổ người cá cũng dần bình ổn lại được cảm xúc, ngay lúc đang định buông ‘hắn’ ra, thì bỗng cảm giác được một thứ gì đó âm ấm.
Cô duỗi tay sờ lên, sờ đến một lớp chất lỏng dính nhớp.
Là máu.
Là máu màu lam.
Thư Đường ngơ ngác nhìn cả lỗ hỏng to như thế, không dám tin, người cá vừa bị cô ôm thế mà không rên lấy một tiếng, còn mặc cho cô khóc lâu thật lâu.
Vết rách ấy quá gớm ghiết, như thể có một thứ gì đó đã xé toạc nó ra và tạo nên một vạch lổ hỏng thế này. Thư Đường còn cho rằng vết thương của người cá rất nghiêm trọng, có khi sẽ chết. Dù sao nước biển ô nhiễm ngấm vào miệng vết thương, hơn nữa bọn họ còn không cầm theo thuốc cầm máu, cô run lên buông người cá ra, quay đầu lại lật túi, nhưng lại phát hiện ra lúc mình đến đây thậm chí ngay cả băng vải cũng không mang theo.
Phía sau cô, người cá trông thấy những ngón tay run rẩy của cô, và cả những dòng nước mắt rơi ngày một nhiều vì kinh hoảng, đôi môi tái nhợt mím chặt, như thể làm sai mà không biết nên sửa thế nào.
Mới đầu ‘hắn’ còn cho rằng Thư Đường vì sợ nên mới khóc, sau lại cho rằng cô bị miệng vết thương của mình dọa cho khóc, đến tận bây giờ người cá mới hậu tri hậu giác phát hiện, hình như tất cả đều không phải.
Cô vì ‘hắn’ bị thương nên mới khóc, cô đang sợ rằng ‘hắn’ sẽ chết.
Nhưng nhận thức này với người cá mà nói là vô cùng xa lạ. Trong tiềm thức của người cá chưa bao giờ xem bị thương là một vấn đề, thậm chí nó cũng chỉ đơn giản như việc ăn uống hằng ngày. Vì năng lực tự lành cực mạnh, thậm chí chính bản thân người cá còn cho rằng chỉ cần chịu đựng cơn đau trong ba tiếng, thì chuyện có vết thương cũng chẳng đáng nhắc đến.
Nhưng khi phát hiện ra dáng vẻ này của cô, người cá mới ý thức được dường như bản thân đã làm sai gì rồi.
Chỉ là, người cá có thể chém giết giữa bão táp mưa sa trên biển, có thể tay không xé nát Vật Ô Nhiễm, ở khía cạnh nào đó thì còn mang ý nghĩa gần như là một vũ khí hình người không gì là không thể làm, thế mà lúc này đây đối mặt với cô lại không biết phải làm sao, chân tay vụng về.
Thư Đường đang tìm đi kiếm lại như một loại bản năng. Nhưng giây tiếp theo, tay cô đã bị bàn tay to của người cá bắt lấy.
Người cá cúi đầu rít rít lên với cô.
Sau đó duỗi tay ra cầm lấy đôi tay lạnh lẽo của cô áp lên gò má mình.
Thư Đường ngơ ngác suy nghĩ: thế này là muốn để lại di ngôn sao?
Nhưng người cá chỉ dùng chiếc vảy cứng cáp ấy, cắt một đường trên gò má.
Động tác này ngoài dự đoán của bất kỳ ai, vệt máu nhanh chóng rỉ ra làm Thư Đường ngay lập tức hoàn hồn, cô vội túm lấy tay người cá, ngăn cản hành vi tự hại này.
Người cá dán sát vào cô, lại lần nữa rít rít lên với cô.
Thế là Thư Đường cũng chú ý đến: Vết thương khá nhỏ trên gò má của người cá, đang dùng một tốc độ tự khép lại mà mắt thường có thể thấy rõ được, trong chốc lát máu đã đọng lại, ngừng rỉ.
Đây là một tốc độ tự lành không hợp lẽ thường, Thư Đường nhìn trong ngơ ngác một hồi, tự dưng hiểu ra ý tứ của người cá, “Ý anh nói là, có thể khép lại rất nhanh sao?”
Người cá cầm lấy tay cô lần xuống mệt vết thương lớn trên người mình, ý bảo Thư Đường mau mau xem.
Quả nhiên máu đã thôi chảy, nhanh chóng cô đặc lại.
Cô nhìn hơi trố mắt.
Cô lúc này như phát hiện ra vật cưng trong nhà bị cắt đuôi, khi chủ nhân sắp chán nản, đầu óc trống rỗng, chỉ nghĩ cách mau mau tìm bác sĩ thú ý đến cứu mạng.
—Thì mới phát hiện ra thú cưng của mình ra là thằn lằn.
Tay chân cô thôi lạnh lẽo, ngã ngồi trên mặt đất.
Thật ra có rất nhiều mối nghi hoặc, ví như tuy rằng đã xảy ra biến dị nhưng cô chưa từng nghe nhắc đến năng lực tự lành mạnh mẽ thế này; lại ví như loại năng lực tự lành này có bao nhiêu người biết, liệu có rước họa vào thân hay không?
Nhưng mấy vấn đề này cô đều đã không có cách nào tự hỏi.
Thư Đường ngồi dậy, vì không có băng gạc và băng vải, cô bèn sờ soạng quần áo mình.
Lớp lót của áo khoác chống thấm nước được làm từ cotton nguyên chất, chất lượng rất tốt, nên vẫn còn một lớp vải bông khô ráo.
Thế là Thư Đường cởi ra xé thành một mảnh vải dài cho người cá, đoạn bắt đầu động tác băng bó nhanh chóng.
Người cá vốn tưởng sau khi biết được mình có năng lực tự lành, cô sẽ yên lòng, với con quái vật mạnh mẽ này mà nói, chỉ không đến hai ba tiếng đồng hồ sẽ khép miệng vết thương lại, nhỏ nhặt không đáng bận tâm.
Nhưng mà, người cá phát hiện ra sau khi cô biết xong trông cũng chẳng tốt hơn là bao.
Thế là người cá đè tay cô lại, rít rít lên với Thư Đường.
Cẩn thận tỏ vẻ cô đừng lo lắng, lát thôi là khỏe ngay.
Chỉ là cô lại đẩy tay người cá ra, dùng đôi tay run rẩy băng bó cho ‘hắn’.
‘Hắn’ có biết mình chảy bao nhiêu là máu không? Dù có sắp khép lại đi nữa, nhưng máu bị mài mòn cũng sẽ không quay về, người thường chảy nhiều máu như vậy đã xỉu từ lâu rồi, thế mà người cá lại không ừ hử lấy tiếng nào.
Nếu không phải là cô phát hiện ra, có chăng người cá sẽ mặc cô ôm cả đêm mất.
Thư Đường cảm nhận được sự rầu rĩ khó chịu—có lẽ là nhờ lý do miệng vết thương khép lại rất nhanh, nên hắn căn bản không thèm để ý đến chuyện này.
Thư Đường rầu rĩ hỏi:
“Khép nhanh thì không cần băng bó à, vậy ăn sáng rồi thì không cần ăn bữa trưa bữa tối nữa hay sao?”
“Nếu miệng vết thương bị nhiễm trùng thì phải làm sao? Anh không biết đau à?”
Người cá không đáp lời.
Thư Đường cúi đầu nói tiếp: Nếu hắn nhỡ đâu chết mất, vàng mã cô chỉ đốt cho hắn một tờ thôi!
Người cá muốn nói mình sẽ không dễ chết như thế, nhưng cô nom rất tức giận, thế là người cá không phản bác cô nữa, mà ngoan ngoãn kệ cô băng bó. Thậm chí còn cẩn thận và dè dặt quan sát biểu cảm của cô, sợ rằng bé mèo ấy lại lần nữa để lộ ra nét mặt thương tâm.
Cô rầu rĩ mà bảo: “Nếu anh mà chết, tôi sẽ nuôi cá khác cho xem.”
Người cá lại nhớ đến tuần trước—cái ngày mà mèo này bảo muốn nuôi một con cá ngừ nên tìm một cái bể thủy tinh lớn, kết quả thế nào mà nuôi đến ngày hôm sau, mèo ta dán mặt lên bể hỏi người cá: Hấp hay sashimi nhỉ?
Thế là giờ phút này, người cá chỉ đành duy trì trầm mặc với sự uy hiếp của cô.
Thư Đường lại nói tiếp: Hắn mà chết ấy à, cô sẽ ngồi trước mộ hắn ăn gà quay, ăn mì gói, không để lại cho hắn dù chỉ là một con sò biển đâu.
Người cá an tĩnh trong chốc lát.
Bấy giờ mới nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề:
Với giả thuyết này, sau khi hắn chết, bé mèo chỉ có thể ăn được mấy con mồi toàn xương xẩu, hoặc không thì ăn rác rưởi.
Thư Đường lại không nói cho người cá, trong khoảng thời gian mà ‘hắn’ biến mất ấy, cô đã bi quan biết nhường nào mà tưởng tượng ra đủ loại hình ảnh.
Cô cẩn thận thắt nút thít trên bụng người cá, sau đó ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn qua người cá đang phảng phất như không có ý thức được bản thân nghiêm trọng đến nhường nào.
“Dù có năng lực tự lành đi nữa, cũng đừng tùy tiện bị thương, được không?”
Không có anh cùng tôi nghe dự báo thời tiết, tôi sẽ đau lòng lắm.
Giây phút này, tiếng gió như thể cũng bay mất.
Trong âm thanh cô nói, cái chết như biến thành một khái niệm hoàn toàn mới trong ‘hắn’:
Sống, là cùng cô nghe dự báo thời tiết, đi săn cho cô, bọn họ cùng nhau ngắm sóng bên bãi biển;
Mà chết, chính là để lại bé mèo lẻ loi một mình, là cô phải ăn bao nilon, ăn đồ cho mèo giá rẻ kém chất lượng nhất.
Chút khái niệm mơ hồ thành lập vào lúc này đã hiện hình trong đầu vũ khí hình người:
—Không thể tùy tiện để bị thương.
—Phải sống sót.
Vì ‘hắn’ hiện tại đang nuôi một chú mèo rất thích oán giận.
Đặc biệt là dễ chết, còn mê khóc.
Khóc xong rồi còn phải mắng ‘hắn’.
Nhưng mà cô cũng lo lắng cho ‘hắn’ ngần ấy.
Vậy nên, như một loại bản năng của ‘hắn’, cũng thích mèo của mình lắm.
Thế là, mèo ta thành công chiến thắng hung thú mới vừa nãy còn xưng vương trên biển.
‘Hắn’ đành phải cúi đầu trước cô xưng thần.
Người cá cúi đầu, thò đến gần nhè nhẹ cò cọ lên gò má bé mèo.
Hô hấp cô như cứng lại.
Lắng nghe hô hấp đối phương.
Thế là, những sợ hãi và hốt hoảng tích cóp tự lâu, đã dần bình ổn lại.
Tiếng mưa ngoài ô cửa đập lên khung cửa phủ kim loại.
Màn đêm buông xuống, trong phòng trở nên thật yên tĩnh.
Nhưng mà đến khi người cá muốn dán đến cọ má cô lần nữa, Thư Đường đột nhiên hoàn hồn, nói: “Anh không được nhúc nhích!”
Vì thế người cá dừng lại.
Thư Đường không chắc mấy tốc độ tự lành của người cá mạnh đến mức nào, thậm chí cô còn bán tín bán nghi.
Lúc này, trong mắt cô người cá đang bị trọng thương, nếu không phải vì Vật Ô Nhiễm trên biển tản đi chưa bao lâu, đi ra ngoài vào lúc này không phải lựa chọn sáng suốt—thì cô đã lập tức gọi xe cứu thương đến nâng cá ta đi, bên chiếu X Quang, bên truyền nước biển.
Thư Đường bò lên lấy cạnh bên ra một cái rương gỗ lớn. Để cho người cá dựa vào, sau đó cẩn thận đỡ ‘hắn’ làm thành một tư thế như thể tuyệt đối không được động vào tránh ảnh hưởng vết thương.
Người cá hoang mang nhìn cô, vì chưa bao giờ được đối xử ở dạng bệnh nhân, nhưng nếu cô không cho phép nhúc nhích, thì hung thú này thật sự ngoan ngoãn dựa vào thành rương mà không hề động đậy.
Thư Đường đặt bệnh nhân đâu ra đó, lại bắt đầu tìm kiếm những mảnh gỗ không bị ướt trong phòng kín này, mang đến đây chuẩn bị nhóm lửa.
Cô ngồi xếp bằng bên cạnh người cá, vật lộn với bật lửa và củi khô.
Trong đoạn ký ức kia, mỗi một lần bị thương đều một mình chờ cho vết thương khép lại, quá trình ấy quá đỗi dài lâu, phần lớn thời gian hắn dường như đều lựa chọn nhắm mắt lại, dùng giấc ngủ để vượt qua khoảng đau đớn đầy nhẫn nại ấy, nếu lâm thời có chuyện xảy ra thì qua loa băng bó đơn giản sau một hồi nghỉ ngơi, xong vẫn phải đứng lên đi đầu trong đám người, biểu hiện không chê đi đâu được. như một tòa thành bằng thép mãi mãi không ngã.
Thế mà, vào lúc này đây, khác hoàn toàn với đoạn ký ức ấy. Có người nào đó như một con kiến con sốt ruột thu xếp đủ bề.
Lượn vòng quanh người ‘hắn’, thậm chí thi thoảng còn ngoái đầu lại nhìn hắn với một ánh mắt đầy nôn nóng và lo toan.
Không biết tại sao, đắm chìm trong ánh mắt như thế khiến người cá không kìm được mà đong đưa đuôi cá với một tốc độ khẽ khàng.
Cảm nhận được nỗi niềm sung sướng xưa nay chưa từng có.
Thật ra lúc chạm đến miệng vết thương có hơi đau, nhưng gương mặt tái nhợt luôn vô cảm kia của người cá, cũng lộ ra một nụ cười với độ cong thật nhẹ.
Đúng lúc bị Thư Đường vừa quay đầu lại bắt lấy được.
Cô không kìm được mà trừng mắt liếc nhìn cá ta một chập, không cho hắn cười:
“Anh đau chết rồi, còn cười nữa.”
Người cá lại tiếp tục nhìn chằm chằm cô rồi cười, đôi ngươi đen nhánh ẩn đầy ánh cười.
Thư Đường bị hắn cười thế, động tác châm lửa vào củi ướt càng thêm đần.
Cô kết luận lại là vì người cá cứ nhìn cô chăm chăm như thế mới khiến cô phát huy thất thường.
Trước khi cô lại tiếp tục quay sang trừng mắt nhìn người cá lần nữa, thì người cá vươn tay nhận lấy bật lử và củi, ngón tay nhẹ nhàng phớt qua, lửa đã cháy lên.
Nổi lửa lên làm xua tan đi cái rét chốn này.
Nhưng sau đó, bụng Thư Đường bắt đầu réo lên.
Lúc này đã là ban đêm, ban ngày hai người tiêu hao rất nhiều thể lực, đều đói bụng lả.
Thế là người cá rất tự nhiên đứng lên, chuẩn bị đi ra cửa.
Dù sao mỗi ngày trong quá khứ đều là người cá phụ trách đi săn, dù cho hôm nay bị thương chút đỉnh, nhưng người cá cảm thấy phần miệng vết thương ở eo bụng đã tốt hơn rất nhiều, cũng không có cảm giác đau đớn truyền đến nữa. Vậy nên người cá chỉ hơi nhíu mi, không hề tỏ ra có chút vấn đề nào mà đi về phía biển rộng.
Nhưng vào giây kế, ‘hắn’ lập tức bị Thư Đường bắt về.
Thư Đường ấn người cá ngồi xuống, kiểm tra lại lần nữa xem băng gạt có bị thấm máu xong mới vô cùng cảnh giác nói:
“Anh không được nhúc nhích, tôi đi tìm đồ ăn.”
Ấy là trong mắt Thư Đường, ‘hắn’ không thể dính nước, là bệnh nhân bệnh nặng không thể hoạt động, sao có thể để ‘hắn’ đi bắt cá đây?
Thế là Thư Đường dọn xong tư thế cho bệnh nhân này, sau đó tràn trề tự tin mà hứa hẹn bản thân nhất định có thể thắng lợi quay về.
Cô tìm thấy một cái giỏ sắt lớn trong một góc, bèn ôm giỏ sắt xuống lầu.
Thư Đường cũng không định xuống biển bắt cá vì quá nguy hiểm.
Cô đi dọc theo cầu thang xuống lầu một.
Tầng một của trạm phát điện bỏ hoang này chỉ có một sân thượng và một vòng tay vịn, mặt đất có hơi gập ghềnh.
Thư Đường định bụng dạo quanh đây một vòng.
Cô đoán là trận sóng thần đêm nay không ít cũng nhiều mang lại một vài hải sản, nếu di chuyển theo những vũng nước nhỏ ấy, thì cơm tối không thành vấn đề.
Thư Đường nương theo ánh sáng nhạt của máy truyền tin, sưu tầm tại chỗ này. Cô vui mừng kinh ngạc phát hiện quả là có thật.
Cô cuốn ống quần lên ôm giỏ sắt, bắt đầu tìm kiếm. Bị cuốn lên bờ phần lớn là sò và hến, nếu một mình cô ăn thì đủ rồi, nhưng sức ăn của người cá lại rất lớn, chút sò này chắc không đủ để nhét kẽ răng nữa là.
May mắn thay, trong một vũng nước sâu, cô nhìn thấy được một con cá mắc cạn, một con cá lớn chừng cánh tay.
Cô đặt giỏ sắt sang một bên, cuốn tay áo lên lập tức đi xuống vật lộn với con cá kia.
Tuy cá biển mắc cạn thật, nhưng vẫn rất có sức sống, bị Thư Đường bắt lấy liền giãy đành đạch ngay.
Vì lo sẽ còn tàn dư của Vật Ô Nhiễm nên cô đi chưa được bao lâu, người cá đã theo xuống dưới.
Giữa bóng đêm, người cá đứng nơi xa xa nhìn cô.
Con quái vật ấy hoang mang nghiêng đầu.
Vì đoạn ký ức của cái đêm nào đó hiện lên trong ký ức, nên người cá mơ hồ nhận ra một chút kiến thức mới: kẻ mạnh chở che người yếu là chuyện hai năm rõ mười.
Đặc biệt là đối với một người đã đạt đến một sức mạnh khủng khiếp, thì chuyện trên càng trở thành một sự công nhận tự nhiên hơn cả.
Dù cho bị thương, thì bá chủ biển sâu này vẫn có sức chiến đấu mạnh nhất.
Thư Đường lại xem một ‘hắn’ mạnh mẽ như thế thành kẻ yếu, như thể chỉ một cơn gió, một trận mưa thôi cũng có thể phá hủy được ‘hắn’. Thậm chí là dùng hết mọi biện pháp vụng về đi săn, chỉ vì muốn ngậm về một con cá lớn đặng làm thức ăn cho hung thú kia.
Chỉ là hành động ấy, lại khiến cho con quái vật ẩn mình trong bóng tối cảm nhận được cảm giác nóng bỏng nơi đầu quả tim.
Dường như một góc cứng rắn nào đó đã bị hòa tan thành vũng.
Vì thế thậm chí ánh mắt của quái vật cũng mất đi sự lạnh nhạt ngày thường, dần dà nhu hòa đến lạ.
‘Hắn’ chú mục vào cô và con cá kia vật lộn, song lại không đi lên giúp đỡ—
Đó là chiến lơi phẩm vinh quang của bé mèo.
‘Hắn’ chỉ xem trong chốc lát, rồi lại quay về căn nhà nhỏ kia.
Thư Đường dọn giỏ sắt lên, tốn không ít thời gian.
Cô đẩy cửa ra đã thấy người cá vẫn còn duy trì tư thế mà cô dọn, dáng vẻ ngoan ơi là ngoan.
Bé mèo đắc ý dạt dào rướn người qua khoe khoang, thế là người cá nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng lay đuôi cá tỏ vẻ tán đồng.
Sau đó, Thư Đường lại đi đến kiểm tra băng vải, lúc dò hỏi ‘hắn’ bây giờ có còn đau không—-
Nếu là ‘vũ khí hình người’ trong quá khứ, thì sẽ chẳng buồn nhăn mày mà đáp: Không có gì sất.
Chỉ là, con quái vật này lúc này lại phóng đại sự đau đớn bé nhỏ không đáng kể kia ra, ra chiều nhíu mày, thậm chí còn cúi đầu sáp đến gần bé mèo, chủ động cọ cọ cô.
Lặng lẽ mà rằng:
“Đau.”
Có chăng là vì được thiên vị.
Đã từng là vũ khí hình người mạnh mẽ kiên cường như sắt thép, nay biết thế nào là ‘đau’.
Đã thế còn định lấy đây làm cớ, hy vọng rằng sẽ được thêm nhiều thiên vị hơn.