Mèo Nhà Tang Thi Vương

Chương 81




Dù sao thì Lê Chấn cũng đã xác định những người này không có ý đồ khác, nhưng mà Phương Hòa nghĩ tới mấy ánh mắt ngưỡng mộ sáng như đèn pha kia, đã cảm thấy vô cùng 囧囧, không lẽ cả đám bọn họ điều là miêu nô(*) sao? Cậu lắc lắc đầu, quăng ý nghĩ đó ra khỏi đầu, trước hết mặc kệ đi đã, Lê Chấn cũng nói là đợi sau khi bọn họ thuận lợi tiến vào căn cứ rồi mới tính tiếp.

(*nô lệ cho mèo đó)

Phương Hòa bỏ chuyện đó ra sau đầu, hiếm khi được Lê Chấn dẫn lên núi ngắm cảnh, từ vị trí này hai người họ có thể nhìn thấy hơn nửa căn cứ, chẳng qua nhìn thì cũng nhìn được tuyến phòng một với hai, còn tuyến phòng ba nằm bên kia hồ, đã bị khuất sau những ngọn núi.

Phương Hòa dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn xuống sơn cốc bên dưới, khẽ kêu một tiếng, giơ chân mèo cào cào Lê Chấn, chỉ xuống , "Anh có cảm thấy rừng rậm bên dưới kỳ lạ không? Màu sắc hình như không đồng điều."

Bọn họ cũng là từ chỗ rừng đó đi lên đây, nhưng mà lực chú ý của họ ban nãy đều nằm trên 30 người kia, đối với hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn không để ý tới, hiện giờ từ góc này nhìn xuống, sơn cốc mà bọn họ đi vừa lúc nãy hình như quá mức rậm rạp.

Lê Chấn ngắm nghía, ôm Phương Hòa nhảy lên một ngọn cây trên đỉnh núi, tầm mắt rốt cuộc cũng không bị che khuất nữa, tình hình bên dưới hiện ra rõ ràng.

Thành phố A nằm ở phía Bắc, thực vật đa số điều là cây tùng bách với một số loại cây rụng lá to lớn linh tinh, vào mùa này màu sắc của thảm thực vật đã bắt đầu trầm xuống, nhưng đám cây bên dưới sơn cốc lại có vẻ xanh hơn, chẳng qua màu sắc chênh lệch không được rõ ràng, nếu không đứng trên đỉnh núi này thì cơ bản sẽ không nhận ra sự khác nhau.

"Lê Chấn, anh nhìn xem có phải độ đậm nhạt của màu sắc rất khác nhau hay không?" Phương Hòa vươn móng chỉ xuống khu vực bên dưới.

Lê Chấn gật đầu, "Đi xuống nhìn xem?"

Phương Hòa đồng ý, hắn liền ôm cậu từ trên cây nhảy xuống, dọc theo con đường lúc trước đi lên, cẩn thận nhìn ngó.

Tới khi đi đến khu vực có cây cối xanh tốt kia, đứng ở gần, đám cây này thật sự không khác gì những chỗ khác, trên mặt đất thậm chí còn phủ một lớp lá thông cũ kỹ, gần chỗ rễ thông với đá còn bò một ít dây leo nhìn như cỏ.

Cậu nhìn một vòng, hoàn toàn không phát hiện ra cái gì, ngẩng đầu ngó Lê Chấn, mới phát hiện vẻ mặt của hắn hơi căng thẳng, khớp hàm theo bản năng siết lại, Phương Hòa nâng chân đè lên cánh tay hắn "Có phải anh phát hiện ra gì rồi không?"

Lê Chấn gật đầu, "Đám cây cối này thoạt nhìn hẳn là đã lớn tuổi, nhưng mà," Lê Chấn duỗi tay vung lên cắt đứt một cái cây tương đối to lớn, lộ ra lớp thịt tươi mát bên trong, "Chúng không có vòng tuổi."

Không có vòng tuổi? Nghĩa là cây này vốn là cây mới, kiến thức đơn giản này nhanh chóng được Phương Hòa hiểu ra, "Anh nói mấy cây này đều là cây mới mọc?!"

Hắn gật đầu, đem vỏ cổ thụ trong tay ném qua một bên, "Hơn nữa thời gian đại khái hẳn là trong thời điểm bùng phát virus tang thi."

"Nói cách khác, đây rất có thể là do thực vật biến dị hoặc bị năng giả biến dị hệ thực vật làm ra, bọn họ không có việc gì ở đây đốc thúc cây cối chi vậy, không phải để che giấu gì đó chứ?" Phương Hòa nói ra suy đoán của bản thân.



Lê Chấn gật đầu, xoa xoa đầu cậu, mèo nhỏ nhà hắn có đôi khi thật sự rất nhạy.

"Chúng ta thu dọn sạch sẽ đồ ở đây xem." Phương Hòa vừa nói vừa nhìn xung quanh sơn cốc.

Lê Chấn hơi hơi nâng mắt, nếu muốn thu dọn sạch sẽ chỗ này thì cũng không là gì, chẳng qua nếu đã có người chuyên môn dùng thực vật biến dị hoặc dị năng giả hệ thực vật để che giấu, thì khẳng định nơi này sẽ có người nhìn chằm chằm mọi lúc, bọn họ gây động tĩnh quá lớn tất sẽ khiến người khác chú ý.

Vì vậy, Lê Chấn xoa xoa móng chân của mèo nhỏ, "Chúng ta không đụng tới cây cối, chỉ dọn đống lá trên đất thôi."

Phương Hòa gật đầu, nhanh chóng nhảy ra ngoài, len lỏi trong khu rừng rậm rạp, nơi cậu đi qua, đá lẫn lá trên đất đều được thu dọn sạch sẽ.

Lê Chấn nhìn mèo nhỏ sắp không thấy rõ bóng dáng nữa, đáy mắt gợi lên ý cười, nhắm mắt lại, tinh thần niệm lực nhanh nhẹn tản ra, dọn sạch cả một khu vực đất trong tích tắc.

Phương Hòa đảo mắt nhìn thấy một phạm vi lớn thoáng chốc chỉ còn lại bùn đất, giật giật tai mèo, tăng tốc, đến khi cả phiến sơn cốc điều được dọn sạch, cậu mới trở lại bên người Lê Chấn, ngồi xổm trong khuỷu tay hắn, nhìn đám bùn đất đã lộ ra.

Thứ trên mặt đất rõ ràng không giống núi rừng bình thường, Phương Hòa tuy không có nhiều kiến thức, nhưng lúc nhỏ cũng đã từng ở trong rừng núi, đất trong sơn cốc nên là các loại hạt do côn trùng thải ra, đá vụn lẫn lá thối, màu sắc cũng nên thiên về màu đen, dù sao bên trong sơn cốc, mặt đất cũng là hàng năm không thấy nổi ánh nắng mặt trời.

Nhưng mà hiện tại, mặt đất dưới chân họ lại là đất vàng thuần túy, nếu không phải hiện tại còn đang đứng trên núi, bọn họ còn ngỡ rằng mình đi lộn vườn nhà ai rồi.

"Việc này chắc không chỉ có dị năng giả thực vật, e là dị năng giả hệ thổ cũng đã đến hỗ trợ." Phương Hòa cúi người nép trong khuỷu tay của Lê Chấn.

Lê Chấn nhéo nhéo móng vuốt lao động nãy giờ mà vẫn sạch sẽ của mèo nhỏ, ngồi xổm xuống, hốt một nắm đất vàng lên xem xét, đất chỗ này thật sự rất thuần, không có lẫn nhiều tạp chất, càng không phải bộ dạng mà núi rừng nên có.

"Là ai tốn nhiều công sức với một cái sơn cốc như vậy chứ, Lê Chấn, anh nói phía dưới có khi nào cất giấu một cái gì đó hay không?" Phương Hòa giơ chân chống cằm, nói như thật.

Lê Chấn cúi đầu nhìn xuống, vừa lúc thấy cậu giơ bàn chân trắng xù lông lên chống cằm, dòng suy nghĩ của hắn lập tức bị cắt đứt, mạnh mẽ nâng mèo nhỏ dậy, hôn hôn lên cái tai xù.

Tai Phương Hòa nháy mắt nóng hổi, đập chân lên mặt hắn, "Đừng có động tay động chân, nói chính sự đi!"

Hắn gãi gãi bụng nhỏ cho cậu, tay làm như không có gì xẹt qua chỗ nào đó giữa hai chân sau, Phương Hòa nháy mắt kẹp chặt chân, khó tin trợn mắt mèo nhìn hắn, vội vàng nhảy ra ngoài, đáp lên một thân cây ở đằng xa, trừng mắt với hắn, hiện tại cậu đang là một con mèo đó!

Lê Chấn giật giật khóe miệng, chậm rì rì đi tới giữa sơn cốc, đưa tay ấn lên bùn đất phía trên, chỉ một lúc, bùn đất đã bị hắn dọn sạch sẽ, lộ ra rễ cây đan xen lẫn hố đất cháy xém bên dưới.



Phương Hòa từ trên cây nghiêng đầu ngó xuống, hố đất cháy đen dưới lớp rễ cây hình như quen quen, nhân lúc Lê Chấn đang vân vê một ít đất khô cẩn thận xem xét, Phương Hòa lẻn đến sau lưng hắn, dẫm dẫm lên lưng, ló đầu hỏi, "Không phải là thứ em đang nghĩ tới chứ?"

Lê Chấn ném đất trong tay đi, nhìn hố đất khô cằn rồi nói, "Nếu ý của Lúa Nhỏ là cái hố thiên thạch trước kia, thì em đoán không sai, đây thật sự chính là dấu vết rơi xuống của thiên thạch."

Phương Hòa duỗi đuôi câu lấy cổ hắn, lại gần hỏi, "Thiên thạch có phải bị đem đi rồi không?"

Lê Chấn gật đầu, nếu ở đây thật sự có thiên thạch, hắn đã sớm cảm nhận được, cho dù cách tầng tầng lớp đất thì cũng vậy, nhưng hiện tại cảm giác gì cũng không có. Lê Chấn nắm lấy chân mèo, ôm cậu lại, lần nào ôm mèo nhỏ ấm áp này, trong lòng hắn cũng sẽ dịu lại.

Phương Hòa không quan tâm tới cái chân bị nắm, nghiêm túc nhớ lại quá khứ, trước kia lúc còn ở phòng thí nghiệm, đám điên đó đến tột cùng là có nghiên cứu thiên thạch hay không, nhưng mà cậu suy nghĩ hết nửa ngày cũng nghĩ không ra gì, bất quá không phải thiên thạch rất hấp dẫn tang thi sao, từ trước tới nay cậu chưa từng nghe nói phòng thí nghiệm bị tang thi biến dị tấn công, cũng có thể là do phòng thí nghiệm nằm tận trong tuyến phòng thủ thứ ba của căn cứ.

Nhưng mà, thiên thạch ngoại trừ hấp dẫn tang thi ra thì không phải còn tạo ra được vua tang thi sao? Phương Hòa liếc liếc Lê Chấn một cái, có khi nào sẽ trình diễn tiết mục tranh giành ngôi vị không ta? Không biết thứ được thiên thạch chấp nhận kia là người hay tang thi, hiện tại thực lực thế nào rồi, đấm nhau với Lê Chấn sẽ ra sao?

Lê Chấn bị ánh mắt lập lòe không ngừng của cậu chọc cho bật cười, từ dưới đáy hố đi lên, lắp lại đất, chờ hắn làm xong rồi, Phương Hòa vẫn còn thất thần, Lê Chấn vuốt vuốt lưng cho cậu một hồi, còn chọc chọc chóp đuôi, nhéo nhéo lỗ tai.

Mèo nhỏ giật giật tai, chân mèo giận dữ chụp cái đuôi lại, người này rốt cuộc có biết chóp đuôi nhạy cảm thế nào hay không hả, lỗ tai cũng rất nhạy cảm, mèo nhỏ trợn trắng mắt, suy nghĩ không biết đã chạy tới chỗ nào đột nhiên nói, "Anh thử nghĩ xem, có khi nào Tiểu Bạch Cầu sẽ phản bội chúng ta hay không?"

Lê Chấn kỳ quái nhìn cậu, "Vì sao nó phải phản bội chúng ta?"

Phương Hòa buông đuôi ra, rối rắm nói, "Nếu trong căn cứ thật sự có tồn tại thêm một vua tang thi, chúng ta lại để tụi nó đơn độc ở trong phòng thép, tụi nó có thể bị con vua tang thi khác bắt cóc hay không?"

Tiểu Bạch Cầu vừa đáng yêu vừa có thực lực như vậy, cậu không nỡ, đương nhiên còn có Tiểu Tang một lòng trung thành tung tăng đi theo phía sau.

Lê Chấn cạn lời, suy nghĩ tới đâu vậy chứ, hắn gãi gãi cằm cho cậu, chỉ có thể chắc chắn nói, "Sẽ không."

Hạt giống ý thức là hắn gieo cho tụi nó, nếu dễ dàng phản bội như vậy, đã sớm cho tự bạo tại chỗ rồi.

Lê Chấn nói như vậy thì cậu yên tâm rồi, nhìn hắn khôi phục nguyên vẹn lại cho sơn cốc, mất không ít thời gian mới dọn dẹp hết sạch dấu vết.

Phương Hòa co mình trong khuỷu tay hắn, "Thay đổi một phạm vi lớn như vậy, chắc chắn không chỉ dựa vào sức của một người, trở về chúng ta phải điều tra thật kỹ, chắc chắn sẽ có manh mối, tốt nhất là không bị người của phòng thí nghiệm lấy đi. Cho dù thật sự có thêm vua tang thi, cũng tốt hơn là trong tay của bọn chúng."

Lê Chấn an ủi sờ sờ tai cậu, kỳ thật trong lòng hai người điều rõ ràng, thiên thạch này khả năng lớn nhất là nằm trong tay phòng thí nghiệm, nếu không, trực tiếp đem thiên thạch đi là được rồi, cần gì còn phải đem hiện trường che che giấu giấu.