Mị Ảnh

Chương 113: Học viện Trạm Lam ngừng chiêu sinh?





Tâm tình và khí chất của thiếu niên trước mắt biến hóa quá nhanh, khiến Điệp Vận Du không thể theo kịp. Vừa mới còn là một bộ dáng tà mị uể oải. Lúc này trong mắt lại lộ ra vẻ thâm thúy, chăm chú hỏi.
- Đúng là thiếu niên thần bí!
Từ trong tận đáy lòng Điệp Vận Du nhận xét một câu, nàng dựa vào lan can boong tàu, dùng ngón tay khóe léo gẩy sợi tóc ngàn vạn phong tình nghịch gợm trên chán. Tại giờ khắc này, mị lực của nữ nhân thành thục đã hiện rõ, đây là điều không cần bàn cãi.
- Ngươi vội vàng như vậy, đi tới Đế Đô làm gì?
Điệp Vận Du có chút hiếu kỳ. Nghệ Phong luôn luôn lười nhác tùy ý, dường như có sự chú ý đặc biết đối với Đế Đô.
- Ah! Ta đi tới học viện Trạm Lam có chút việc.
Nghệ Phong không hiển lộ ra chính mình vội vàng gặp Tần Y, mà thay vào đó là một mục đích.
Nhãn tình Điệp Vận Du sáng lên, nhìn Nghệ Phong có chút kinh ngạc, nói:
- Ngươi là học sinh học viện Trạm Lam?
Cũng khó trách Điệp Vận Du phải kinh ngạc, sự xuất sắc của Nghệ Phong về thi từ và cầm ca khiến nàng phải ghé mắt nhìn. Nếu như dựa vào võ lực mà Nghệ Phong có thể trúng tuyển vào học viện Trạm Lam. Vậy rất đơn giản dùng từ thiên tài để miêu tả Nghệ Phong mới được ah. Cho dù học tập từ trong bụng mẹ cũng không thể tinh thông nhiều thứ như vậy!
- Ah, không phải!
Nghệ Phong lắc đầu, lần này hắn tới học việt Trạm Lam chỉ là tìm quái lão đầu kia. Đối với nhiếp hồn thuật thần bí, hắn hướng tới đã lâu.
Đồng thời, Điệp Vận Du thở dài một hơi, lại không kiềm chế được cười nói:
- Ta hi vọng ngươi tiếp tục tạo lên một kỳ tích, tại phương diện võ giả cũng là một thiên tài.
Nghệ Phong cười cười không giải thích nhiều, lướt nhìn thân thể Điệp Vận Du dựa vào lan can tỏa ra mị lực kinh người, cười nói:
- Mị thuật của nàng, ít nhất cũng đạt tới công pháp cấp giai, hơn nữa, nàng cũng đã tu luyện tới cảnh giới cực cao?
Trong nháy mắt, dáng vẻ tươi cười của Điệp Vận Du đọng lại trên khuôn mặt, lúc này nàng mới nhớ tới một chuyện tình rất nghiêm túc. Hình như, từ ngày đầu tiên gặp mạt, Nghệ Phong có sức chống cự tương đối lớn đối với mị thuật của nàng. Nếu như chính mình cố ý thi triển mị thuật, có lẽ các nam tử khác đã sớm đầu hàng, cúi đầu quy phục. Mặc dù ánh mắt của Nghệ Phong nồng cháy như những nam nhân khác, nhưng vẫn lãnh tĩnh dị thường, cho dù ôm chính mình chìm vào giấc ngủ, hắn vẫn có thể chế ngự.
Nghĩ tới điểm này, Điệp Vận Du không khỏi giật mình. Nàng hiểu rất rõ sự lợi hại của bộ mị thuật này, huống chi chính mình đã tu luyện tới tầng thứ 9. Thiếu niên này, rốt cuộc dựa vào cái gì để có thể chống đỡ?
- Làm thế nào ngươi biết được?
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, muốn đạt được đáp án từ miệng hắn.
Nghệ Phong cười nói:
- Ha ha, bởi vì một nguyên nhân đặc biệt, mị thuật của nàng có tác dụng không lớn đối với ta. Đương nhiên, trong đó bao gồm mị thuật Địa Cấp.
Tuy Nghệ Phong nói như vậy, nhưng trong đáy lòng có chút bất đắc dĩ: Có lẽ mị thuật của Điệp Vận có tác dụng đối với chính mình, chuyện này cũng vì thực lực của chính mình quá thấp. Mị thuật của Điệp Vận Du cao siêu như vậy, nếu như không có sự chống đỡ của Lăng Thần Quyết, có lẽ thực lực của ta không thể chống đỡ được.
Điệp Vận Du kinh hãi đứng sững sờ tại chỗ, tuy rằng đoán được chuyện thực này, thế nhưng lại không ngờ Nghệ Phong còn nói, mị thuật của chính mình không có tác dụng đối với hắn.
- Ngươi thực sự là một thiếu niên thần bí.
Điệp Vận Du không biết làm gì hơn, đành nở một nụ cười. Nàng dùng đôi mắt long lanh liếc mắt nhìn Nghệ Phong.
- Được rồi? Nàng biết vì sao ta nghiên cứu học viện Trạm Lam hay không?
Đột nhiên Nghệ Phong quay đầu về phía Điệp Vận Du hỏi, hiển nhiên muốn tiếp cận quái lão đầu kia, trước hết trà trộn vào học viện Trạm Lam mới được.
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt cổ quái, nói:
- Ngươi thực rất muốn nghiên cứu học viện Trạm Lam? Chẳng lẽ ngươi không biết điều kiện khắc nghiệt của trường? Học viện Trạm Lam, trăm nghìn võ giả thiên tài mới tìm được một.
- Ngươi hãy đi thử coi!
Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt đầy vẻ coi thường, nhưng không khiến gây quá nhiều sự chú ý từ hắn. Hắn nhẹ nhàng ném viên đá nhỏ vào giữa dòng sông. Trông thấy cuộn sóng nhàn nhạt lan tràn ra, nhãn thần có chút thâm thúy.
Điệp Vận Du dựa vào ánh mắt nhạy bén, nàng nhận thấy bên trong con ngươi đen bóng của Nghệ Phong ẩn chứa một tia thương cảm. Đồng thời trong lòng nàng suy sụp, ôn nhu hỏi:
- Làm sao vậy? Ngươi có tâm sự gì vậy?
Đối với kẻ to gan lớn mật này, hoàn toàn khác các nam nhân khác, không kiêng nể bất cứ điều gì, thậm chí thiếu niên này ép chính mình ngủ cùng. Có lẽ trong lòng nàng tồn tại một mùi vị quen thuộc, có lẽ là hai khúc nhạc kia có vài lời ca ngợi khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Có lẽ sau một buổi tối bình yên mà từ trước tới nay chưa từng có. Điều này khiến bọn họ cảm thấy một chút ấm áp.
Nghệ Phong gượng cười, thế nhưng không có giải thích, không biết từ bao giờ trong tay hắn cầm một viên đá nhặt được tại nơi này.
Trong đáy lòng Nghệ Phong rất rõ ràng, tuy rằng hắn để Nghệ Khải Mạc trục xuất khỏi gia môn một cách vô lý, thế nhưng trong đáy lòng vẫn có cội nguồn. Đối với việc, phụ thân của chính mình coi hắn là phế nhân, ít nhiều hắn có chút oán niệm. Mà trong thời gian trả thù, phế nhân trở nên dễ gần gũi hơn bất cứ kẻ nào. Khi đó nhìn hắn có một loại biểu tình gì đó.
Không thể không nhắc tới, có lẽ trong lòng Nghệ Phong, Nghệ Khải Mạc gì đó có một địa vị rất cao. Bằng không, sẽ không khiến tâm tình hắn bị ảnh hưởng tới mức như vậy.
Điệp Vận Du trông thấy Nghệ Phong không nói gì, mà liên tục ném tảng đá về phía mặt sông, đôi mắt nhìn chằm chằm gợn sóng đang lan tràn ra hiện lên chút cô đơn.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy trong đáy lòng chính mình có chút xúc động, rõ ràng cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Nàng biết, đây chính là lần thứ hai, theo bản năng nàng chìm đắm vào.
Cảm giác được sau lưng chính mình bỗng nhiên có một thân thể ấm áp ôm lấy chính mình. Đồng thời, Nghệ Phong ngạc nhiên, không khỏi cười khổ nói:
- Điệp Vận Du tỷ tỷ... Hỏa khí của ta vừa mới chìm xuống, nàng cứ như vậy. Không phải khiến ta khó chịu sao?
Hai gò má Điệp Vận Du nóng lên, bấm mạnh vào bên hông Nghệ Phong một cái, quở trách nói:
- Tiểu tử hỗn đản kia, nghĩ cái gì vậy? Bất quá, ta thấy tâm tình của ngươi không tốt, muốn sưởi ấm cho ngươi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Phong bĩu môi, trong lòng thầm nói: Ta nghĩ nàng để ta thân thiết ôm một cái còn thư thái hơn.
Gió lạnh vẫn thôi như trước. Vốn Nghệ Phong đã cới áo khoác lên thân thể Điệp Vận Du, cho nên hắn cảm thấy hơi lạnh, nhưng sau khi thân thể ấm áp này kề bên, cảm giác lạnh lẽo hoàn toàn tan biến. Điệp Vận Du nghiêng đầu lên đôi vai của Nghệ Phong, khẽ nhắm hai tròng mắt lại. Giống như đang hưởng thụ vậy.
Gió mát thổi xuống, có có ánh sáng mặt trời lộ ra hơn phân nửa, chiếu rọi khiến tràng cảnh lúc này vô cùng ấm áp.
- Nghệ Phong...
- Ahaaa...
Lúc này, bỗng nhiên Điệp Vận Du la lên, khiến Nghệ Phong kinh ngạc thốt lên một câu. Bấy giờ, hắn còn nghĩ, nếu như Điệp Vận Du không dùng mị thuật, có lẽ chính mình đã được đạt được nguyện vọng? Thế nhưng, làm thế nào để nàng không sử dụng mị thuật?
- Thời hạn chiêu sinh của học viện Trạm Lam đã hết.
- A...
Bỗng nhiên câu nói của Điệp Vận Du khiến Nghệ Phong kinh hãi tới cực điểm, hắn vội vàng hỏi:
- Năm nay không chiêu sinh nữa sao?
- Học viện đã ngừng chiêu sinh từ hơn một tháng trước, chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Nghệ Phong chau mày, nếu như học viện Trạm Lam ngừng chiêu sinh, vậy chính mình phải trà trộn vào trường đi tìm quái lão đầu kia?
- Bất quá, nếu như ngươi có thể dùng thực lực của chính mình đi vào học viện Trạm Lam. Ta cũng có thể giúp ngươi.
Nhãn tình Nghệ Phong sáng lên, lúc này mới nhớ lại thân phận của nữ nhân này. Tuy rằng học viện Trạm Lam có thể không để ý tới thế lực hoàng gia, thế nhưng ít nhiều cũng có phần nể mặt.
- Vậy phải mất bao nhiêu tiền?
- Sau này, ta không cho ngươi nhắc tới chuyện đánh cược kia!
Nghệ Phong ngạc nhiên, lập tức đảo cặp mắt trắng dã, nói:
- Đại tỷ, ta nói cũng vô dụng. Nàng lại không để ta đụng tới.
Điệp Vận Du cười khanh khách, tất nhiên nàng sẽ không nói cho Nghệ Phong, nàng thực sự chỉ coi Nghệ Phong là đệ đệ. Bất quá chỉ muốn trợ giúp, bất quá, không ngờ, Nghệ Phong bởi vì nàng có mục đích. Cho nên hắn thuận miệng nói ra một câu.
Thanh âm điêm đạm của Nghệ Phong vang lên, trong đáy lòng hắn đã dựng sẵn kế hoạch:
- Làm thế nào để nàng không dùng mị thuật đây? Chỉ cần nàng không dùng mị thuật, chính mình sẽ không còn cố kỵ điều gì.