- Vì sao? Tiểu đệ đệ, sao bây giờ lá gan còn nhỏ hơn trước vậy?
Yêu Hậu cười nói hi hi, thanh âm trộn lẫn với mị ý, khiến tâm thần Nghệ Phong có chút bất ổn, so với tiểu ma nữ, thủ đoạn mê hoặc người của Yêu Hậu này còn cường liệt hơn.
- Kỳ thực, hiện tại ta không phải tiểu đệ đệ!
Nghệ Phong rất nghiêm túc nói.
- A!
Yêu Hậu bổng nhiên tỉnh ngộ, ánh mặt ngưng tụ vào nơi nào đó giữa hai chân Nghệ Phong, rất chăm chú nói:
- Đúng rồi, hiện tại nên sửa gọi là đại đệ đệ
Nghệ Phong nhanh chóng khép chặt hai chân, hai tay che lại, sắc mặt xấu hổ và giận dữ khóc hô:
- Lưu manh!
- Hi hi!
Yêu Hậu cười nói:
- Nếu bản hậu muốn nhìn, ngươi có ngăn cũng không được. Chỉ là bản hậu thực muốn nhìn một chút có phải tiểu đệ đệ cũng lớn lên như thực lực của ngươi.
Nói xong, trên tay Yêu Hậu đã xuất hiện một tiểu đao được ngưng tụ bằng đấu khí, xem ra rất có ý muốn kiểm tra.
Nghệ Phong thiếu chút nữa khóc không thành tiếng, thầm nghĩ vì sao nữ nhân hiện tại đều như vậy, một người so với một người càng lưu manh, không biết mình là một chàng trai ngây thơ sao?
Thấy vẻ mặt bi thương của Nghệ Phong, bộ dạng thề sống chết không theo, Yêu Hậu cười càng vui vẻ:
- Đại đệ đệ, hiện tại chỉ có hai người chúng ta, có muốn cùng bản hậu nói chuyện nhân sinh lý tưởng hay không, cái này không phải là thứ mà ngươi thích nhất sao?
Nghệ Phong nghe nói thế, thiếu chút nữa đã đập đầu xuống đất, một đời anh danh của hắn xem như là bị phế đi trong tay Yêu Hậu, để bây giờ trong lòng hắn còn lưu lại một bóng ma.
Trước kia lúc Nghệ Phong mới ở trên Thánh Địa được hai năm, vừa lúc đám người Thi Đại Nhi lên Thánh Địa. Khi đó Thi Đại Nhi là Yêu Hậu tự mình đưa tới. Đương nhiên khi đó Nghệ Phong không biết nàng là Yêu Hậu, lúc đó ở suối nước nóng sau núi, hắn đang chuẩn bị đi ngâm mình trong đó.
Chính là vừa mới đi tới bên cạnh suối nước nóng, vừa lúc gặp phải Yêu Hậu, ngồi ở trên tảng đá mà ngâm đôi chân trắng noãn thon thả của nàng. Vẻ đẹp của Yêu Hậu tự nhiên không cần phải nói, khiến Nghệ Phong triệt để chấn động.
Ngay lúc đó Nghệ Phong có địa vị đặc thù tại Thánh Địa, trừ năm vị đại trưởng lão hắn còn sợ, ai hắn cũng dám chọc. Huống chi có chỗ dựa là lão đầu tử và năm vị đại trưởng lão, càng là đi ngang tại Thánh Địa.
Nghệ Phong cho rằng Yêu Hậu là một vị ngoại trưởng lão của Thánh Địa, thầm nghĩ một trưởng lão đẹp như vậy, không đùa giỡn một phen quả thực là lãng phí của trời. Cho nên Nghệ Phong rất bình tĩnh đi tới, hô lên:
- Tỷ tỷ, tắm suối nước nóng a? Cùng nhau tắm được không?
Yêu Hậu là người nào? Tự nhiên là hùa theo Nghệ Phong diễn một hồi tuồng kịch. Khi Nghệ Phong nói đến chỗ đàm luận nhân sinh lý tưởng, Yêu Hậu rất sảng khoái liền đáp ứng. Điều này khiến hắn rất vui mừng, thầm nghĩ thì ra Thánh Địa cũng có một vưu vật hồn nhiên ngây thơ như vậy.
Sau đó thì Yêu Hậu hỏi nhân sinh lý tưởng là gì, Nghệ Phong như là một tông sư vậy, từ khởi nguyên của nhân loại, giảng tới các chiêu các thức trong màn ảnh thời hiện đại, Yêu Hậu nghe được mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng không gì sánh được, tựa như là tiểu cô nương mới động phòng. Hiện tại Nghệ Phong nghĩ đến, diễn xuất của Yêu Hậu này, không đoạt được tượng vàng Oscar, quả thực là không có thiên lý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Khi Nghệ Phong chưa kịp đem chuyện đó phát huy đến trình độ siêu lý tưởng, thì Yêu Hậu đột nhiên nói:
- Tiểu đệ đệ, ngươi đã nói nó thú vị như vậy, vậy thì chúng ta thử một chút đi.
Nghệ Phong ngẩn ra, chính là hắn rất muốn khóc. Hắn khi đó, mới không đến mười ba tuổi, mặc dù cũng rất muốn nếm thử, thế nhưng vì phát dục có hạn, muốn nếm thử cũng rất gian nan a.
Ngay lúc Nghệ Phong chuẩn bị thi triển kế hoạch dưỡng thành, thì Yêu Hậu khôi phục bản tính, nàng cười hi hi không ngừng:
- Suối nước nóng ở đây vừa lúc đàm nhân sinh a, có thể thử một chút.
Nếu như là hiện tại, Nghệ Phong tất nhiên đại hỉ, cảnh giới đàm đạo nhân sinh như vậy hắn đúng là chưa từng trải qua. Thế nhưng hắn khi đó, có khổ mà không nói nên lời.
Thế nhưng, Yêu Hậu chính là Yêu Hậu, rất bạo lực xé rách sạch sẽ quần áo của Nghệ Phong, nhìn nơi nào đó của Nghệ Phong, phá lên cười ha ha, chỉ vào nơi nào đó của Nghệ Phong nói:
- Đúng là tiểu đệ đệ, lý luận của ngươi rất phong phú, chỉ là không thể thực tiễn được.
Tiếng cười to kia, bây giờ Nghệ Phong còn nhớ kỹ, khiến Nghệ Phong chỉ muốn che mặt mà khóc, một đời anh hùng của hắn, cứ như vậy bị Yêu Hậu làm hỏng.
Chính là đây cũng không phải là chuyện mà Nghệ Phong không chịu nổi, khiến Nghệ Phong muốn khóc chính là, Yêu Hậu rất nghiêm túc nói với Nghệ Phong:
- Hiện tại ngươi không được? Thế nhưng bản hậu lại muốn? Bây giờ làm sao đây? Được rồi, bản hậu có biện pháp! Hì hì, bản hậu có thể châm cứu, có thể khiến ngươi lớn lên rất nhanh.
Sau đó Yêu Hậu rất đắc ý lấy ra một căn ngân châm dài, không ngừng châm lên mông, đùi của Nghệ Phong. Khi đó, Nghệ Phong đã tiếp xúc với y thuật, thầm nghĩ kia đâu phải là châm cứu, hoàn toàn là cắm người a.
Lúc đâm hơn một trăm châm, đến cuối cùng Nghệ Phong muốn ngồi cũng không ngồi không được, mà Yêu Hậu lại không ngừng cười hi hi, tựa như tìm được một món trò chơi rất hay vậy. Một lần kia, dưới thủ đoạn ùn ùn của đối phương, dằn vặt Nghệ Phong đến nỗi một chút tính khí cũng không phát ra được. Lúc Yêu Hậu rời núi, toàn thân Nghệ Phong đều hư thoát, phải hơn nửa ngày mới khôi phục lại, bóng ma trong lòng, đến bây giờ vẫn không thể thoát khỏi.
- Đại đệ đệ, thực sự không cần thử một chút sao? Mấy năm trước ngươi không thể, hiện tại có muốn trở lại Thánh Địa làm một lần nữa hay không? Lần trước ngươi giảng nhân sinh lý tưởng bản hậu cũng gần quên hết rồi, hiện tại vừa lúc giảng lại.
Yêu Hậu nhìn Nghệ Phong cười hì hì.
Một câu nói này, khiến Nghệ Phong không chịu nổi rùng mình một cái, không biết khi nào, trong tay Yêu Hậu đã xuất hiện một cây ngân châm.
- Việc này, sư…
Nghệ Phong còn chưa kịp nói, chỉ thấy ngân châm trong tay Yêu Hậu dao động, liền vội vàng sửa lại lời nói:
- Tỷ… Tỷ tỷ. Ta nghĩ thông suốt rồi, nhân sinh lý tưởng là chuyện rất quan trọng, chúng ta hay là nên nói chuyện khác đi.
- Khác? Lẽ nào gần đây ngươi lại học được cái gì? Hi hi, thảo nào nữ nhân Tĩnh Vân tông kia cũng bị ngươi đối phó được, thật không ngờ mới mấy năm, loại công phu này của ngươi lại mạnh như vậy, có muốn để bản hậu thường thức một chút hay không, thử xem uy lực của ngươi?
Yêu Hậu vẫn mỉm cười nói.
- Lưu manh! Lưu manh hiện tại cũng quá hung ác tàn nhẫn đi, sao có thể khinh người như vậy chứ.
Nghệ Phong thở phì phì nhìn Yêu Hậu, chỉ là khi vừa mới nhìn vào đôi mắt Yêu Hậu, cổ dũng khí vừa mới nhấc lên của Nghệ Phong đã bị đánh tan. Nghệ Phong không chút nào nghi ngờ, nếu như hắn đáp ứng thì đời này hắn cũng đừng nghĩ tới chuyện tán gái nữa.
- Cái kia, tỷ tỷ… Ta cảm thấy là, nhân sinh lý tưởng và vân vân đều là chuyện nhỏ, tỷ thống nhất Thánh tông mới là chuyện lớn.
Nghệ Phong cực kì nghiêm túc nói.
- Chuyện tình thống nhất Thánh tông không vội, không phải là còn có Đại Nhi đó sao, nàng sẽ tiếp bước bản hậu.
Yêu Hậu không chút nào nóng nảy, ngân châm trên tay không ngừng dao động, ánh mắt dừng lại tại giữa hai chân của Nghệ Phong, dáng tươi cười khiến Nghệ Phong sợ tới toát mồ hôi lạnh.