Mị Ảnh

Chương 1367: Bị ép rời đi




 
Thế tiến công rào rạt khiến Nghệ Phong phải thi triển thân pháp Mị Ảnh chớp động tránh né đạo công kích này. Bất quá, ba người vất vả tìm biện pháp đối phó với Nghệ Phong, há có thể để Nghệ Phong dễ dàng tránh né, đấu khí trong cơ thể bạo phát điên cuồng oanh kích về phía Nghệ Phong. Ba người căn thời gian vô cùng thích hợp, lực lượng giống như chồng thành một khối. Tuy rằng Nghệ Phong dựa vào Nhiếp Hồn Thuật chống đỡ một Quân Cấp trong đó, thế nhưng đạo công kích của hai người kia khiến hắn cảm thấy có chút mệt mỏi.
 
Sau khi tiếp được ba chiêu của đối phương, huyết khi trong cơ thể Nghệ Phong có chút cuộn lên.
 
Thấy đối phương vẫn sử dụng thế tiến công này, rốt cục Nghệ Phong không còn tâm tư tiếp tục chiến đấu cùng đối phương. Hừ lạnh một tiếng quay về phía đối phương quát lớn:
 
- Chẳng lẽ các ngươi thực sự cho rằng, như vậy có thể khiến Bản Đế không đối phó lại sao?
 
Trong ánh mắt nghi hoặc của ba người, Nghệ Phong tiếp tục nói:
 
- Ngày hôm nay cho các ngươi thêm một chút trí nhớ, Bản Đế căn bản không sợ vây công. Đệ Tứ Thức!
 
Khóe miệng Nghệ Phong nhếch lên cười nhạt, một quyền điên cuồng đánh ra. Nghệ Phong không phải không sợ vây công, bất quá không sợ mức độ vây công như thế này. Nếu như toàn bộ lực lượng của bọn họ có thể tập trung toàn bộ đến một người, Nghệ Phong còn có thể có điểm kiêng nể, tuy thế nhưng ba ngươi căn thời gian vô cùng chuẩn xác, nhưng thực sự vẫn còn phân tán.
 
Theo hoa ảnh của Nghệ Phong hạ xuống, xung quanh Nghệ Phong đầy quyền ấn, mỗi một quyền ấn đều là Tinh Bạo Thiên Hạ hội tụ thành, quyền ấn vây quanh Nghệ Phong liếc mắt trông giống như đạn dược, lấy Nghệ Phong làm trung tâm, bay nhanh về bốn phương tám hướng.
 
Lực lượng kinh khủng cùng lúc công kích ba người, thậm chí Nghệ Phong không thi triển Nhiếp Hồn Thuật. Thế nhưng đủ khiến sắc mặt đám người Thiên Lâm đại biến, phải vận chuyển lực lượng chống đối.
 
Lực lượng kinh khủng cùng lúc giao phong cùng ba người, bạo phát âm thanh trầm muộn văng vẳng bên tai mọi người. Đồng thời kình khí khổng lồ đập xuống mặt hồ, hồ nước chấn động tung bay khắp trời, giống như máu phân tán, mỹ lệ mà lại yêu dị.
 
Đệ Tứ Thức tiêu hao đấu khí tới cực đại, thời gian trước kia Nghệ Phong thân là Tôn Cấp, quả thực không trụ vững được bao lâu. Lúc này đạt tới Quân Cấp, tuy rằng đấu khí gia tăng rất nhiều, thế nhưng mỗi một quyền đều bạo phát lực lượng kinh khủng. Thời gian trụ vũng cũng không bởi vậy gia tăng thêm nhiều.
 
Bất quá, khi đạt tới Quân Cấp, tốc độ tự khối phục đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong được đề cao không ít. Cho nên Nghệ Phong không chút nào lo lắng thi triển Đệ Tứ Thức.
 
Bịch...Bịch...
 
Nghệ Phong mạnh mẽ xuất một quyền, đấu khí trong cơ thể điên cuồng bạo phát. Cấu thành quyền ấn cường đại bao quanh Nghệ Phong, khiến trái tim mọi người đóng băng. Tại khu vực này, ít người có thể đạt được năng lực giống như Nghệ Phong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
 
Phụt...
 
Lực lượng mỗi quyền của Nghệ Phong đều rất mãnh liệt, hai Quân Cấp kia há có thể là đối thủ của Nghệ Phong, sau khi tiếp được mấy quyền Nghệ Phong đánh tới. Hai người bị chấn động phun máu bay ngược lại phía sau, còn sắc mặt Thiên Lâm trở nên trắng bệch, khóe miệng tuôn ra một tia máu tươi.
 
Nghệ Phong nhìn thấy tràng cảnh này, mới thu hồi Đệ Tứ Thức. Bắt đầu bạo phát Tinh Bạo Khương Trung, phối hợp với Nhiếp Hồn Thuật trực tiếp đánh về phía ngực đối phương.
 
Lực lượng kinh khủng khiến sắc mặt Thiên Lâm đại biến, hắn không dám bảo lưu thực lực, lập tức thi triển vũ kỹ Địa Cấp, ngăn cản hướng về phía Nghệ Phong.
 
- Ngươi không chống đỡ được sao?
 
Nghệ Phong cười nhạt, năng lượng Phệ Châu và tử khí trong cơ thể cùng lúc hội tụ, phối hợp cùng lực Tà Đế hội tụ thành Tinh Bạo Khương Trung. Thân quyền của Nghệ Phong nhất thời giống như đầu sư tử mang theo khí thế bá đạo, trực tiếp nện vào cánh tay Thiên Lâm.
 
Rắc rắc...
 
Thậm chí Nghệ Phong có thể nghe xương cốt Thiên Lâm gãy rời, khi thân thể hắn mạnh mẽ bay trên hư không, một đường phun ngụm máu lớn.
 
Mọi người thấy tràng cảnh như vậy, trong lòng hiện lên cảm giác khó tin. Ngơ ngác nhìn Nghệ Phong đứng tại vị trí trung tâm. Ba người vây công, cư nhiên bị hắn đơn giản đánh bay ngược lại phía sau, còn hắn không chút vấn đề.
 
Ào...
 
Thiên Lâm đập xuống mặt hồ, điều này khiến đám người Thiên phủ cả kinh, đồng thời có người nhanh chóng nhảy vào trong hồ. Tuy rằng tại đây cách xa đáy hồ, thế nhưng không biết Thiên Lâm vị thương ra sao, nếu như thương thế quá nặng, Quân Cấp bị một tiểu ma thú giải quyết, quả thực là bi kịch. Nhìn Thiên Lâm được người kia mang ra khỏi hồ, sắc mặt trắng bệch, cánh tay dựng thẳng. Mọi người hít sâu một ngụm lương khí, nhìn khuôn mặt Nghệ Phong trắng bệch bệch trạng, trong lòng mang theo chút kính nể. Cho dù là đám người Tần Lực, lúc này nhãn thần nhìn Nghệ Phong cũng không tùy ý như vừa nãy.
 
Thiên Khuê thấy ba Quân Cấp bị Nghệ Phong đánh trọng thương, sắc mặt vô cùng khó coi. Chằm chằm nhìn Nghệ Phong, đột nhiên thân ảnh chợt lóe công kích hướng về phía Nghệ Phong. Thế nhưng, khi chưa chạy tới trước mặt Nghệ Phong đã bị Tần Hoàng chặn ngang.
 
- Lão gia hỏa này, đối thủ của ngươi là ta. Không nên nghĩ ức hiếp tiểu bối.
 
Tần Hoàng cười ha hả nói.
 
Thiên Khuê âm trầm nhìn Tần Hoàng, bị Tần Hoàng ngăn cản, hắn biết không thể tập kích Nghệ Phong. Hắn liền hừ lạnh, không dám tiếp tục giao thủ.
 
Bất quá nhìn ba Quân Cấp thương nặng, trong lòng hắn rất không vui. Đối phương phát triển càng nhanh, áp lực đối với hắn càng lớn. Thiên phủ và Tà Tông luôn luôn đối đầu, dưới tình huống Thánh cấp không ra, trôi qua vài năm nữa, còn ai có thể chống đỡ tiểu tử này? Về sau chẳng phải bị tiểu tử này khi dễ?
 
- Ha ha, lão gia hỏa này, còn muốn đánh hay không? Không đánh thì dẫn người của ngươi cút đi.
 
Tần Hoàng thấy đối phương không còn chiếm ưu thế, trong lòng hắn vô cùng khoái trá, quay về phía Thiên Khuê cười lớn nói.
 
Thiên Khuê nhìn Nghệ Phong, trong lòng hiểu rõ, hiện tại không thể thu thập Nghệ Phong. Trừ phi các trận doanh vây xem giúp bọn họ, thế nhưng các trận doanh nhỏ này, làm sao có thể tùy ý gia nhập cuộc chiến với các thế lực siêu cấp.
 
Nói cách khác, muốn thu thập Nghệ Phong thực sự chính là vọng tưởng.
 
Nghĩ vậy, Thiên Khuê oán hận trừng mắt liếc nhìn Thiên Lâm, hắn lập tức hít sâu một hơi nhìn Nghệ Phong nói:
 
- Lần sau gặp lại mời ngươi tới làm khác Thiên phủ ta.
 
Nghệ Phong cười ha hả nói:
 
- Bản thiếu sẽ đến Thiên phủ, không cần ngươi mời.
 
- Hừ!
 
Thiên Khuê vô cùng bất mãn hừ một tiếng, phất tay ra hiệu đám người còn lại mang ba người Thiên Lâm quay về trận doanh.
 
Nghệ Phong không hi vọng có thể chém chết Thiên Lâm, dù sao Thiên Khuê tại đây, muốn chém chết Thiên Lâm rất khó. Hơn nữa, người này đối với chính mình không chút nguy hiểm, để hắn sống lâu thêm một ngày cũng chẳng sao, đời này, hắn chỉ có thể chịu ngược đãi.
 
- Trở về nói với lão gia hỏa Kim Phú kia, bảo hắn sống thật tốt, Bản Đế rất hứng thú với mạng của hắn.
 
Nghệ Phong đột nhiên quay về phía Thiên Lâm nói.
 
Những lời này, khiến yết hầu của Thiên Lâm cuộn lên, bị Nghệ Phong trọc giận đến phun ngụm máu tươi.
 
Các trận doanh còn lại vây xem thấy tràng cản như vậy, biết không thể tiếp tục lưu lại nơi này, lập tức dẫn người của chính mình rời đi. Lần này Thiên phủ không đoạt được huyết tinh nghìn năm trong tay Nghệ Phong, khó đảm bảo bọn họ sẽ không có chủ ý đánh trận doanh chính mình, chiếm đoạt huyết tinh nghìn năm.
 
Tuy rằng trận doanh bọn họ lần này không yếu, thế nhưng so với Thiên Phủ còn kém mấy phần.
 
Thiên Khuê nhìn các võ giả lần lượt rời đi, ánh mắt toát lên quang mang u ám, thoáng nhìn Nghệ Phong, hừ lạnh nói:
 
- Đi!