Chưởng lực của Cô Hà kéo theo chương phong, nếu như chưởng này đánh trúng, tất nhiên có thể khiến thanh niên trước mặt gãy mấy cái răng cửa. Thanh niên trực tiếp nhìn chưởng lực tát về phía hắn, trong mắt vẫn toát lên vẻ kiệt ngạo, không tránh né tùy ý tiến về phía Cô Hà.
Dương Linh thấy tràng cảnh này, không đành lòng quay đầu đi.
Thế nhưng, khi âm thanh vang lên trong tai Dương Linh, nàng lại phát hiện âm thanh truyền tới tai không giống như chính mình tưởng tượng. Ngược lại chính là giọng nói của Nghệ Phong truyền tới tai nàng.
- Ha ha, nhị thành chủ cần gì phải tức giận.
Dương Linh nghi hoặc mở mắt, chỉ thấy Nghệ Phong xuất thủ ngăn cản bàn tay của Cô Hà đánh xuống, vừa vặn đứng trước mặt thiếu thành chủ, trên mặt hiện lên tiếu ý nhìn Cô Hà.
Dương Linh thấy tràng cảnh như vậy, không khỏi nghi hoặc nhìn Nghệ Phong. Nàng chưa bao giờ nghĩ Nghệ Phong tốt bụng. Với lý giải đối với Nghệ Phong, cho dù Cô Hà đánh chết vị thiếu thành chủ này, hắn cũng không cần xuất thủ, trong mắt hắn mạng người không đáng gì.
Cô Hà vô cùng nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, không hiểu tại sao Nghệ Phong ngăn cản cái tát của hắn. Bất quá, trên địa bàn của chính mình, bị Nghệ Phong nhúng tay can thiệp chuyện trong nhà, trong lòng Cô Hà vô cùng bất mãn.
- Chẳng lẽ ngay cả chuyện trong nhà của ta, Tà Đế cũng muốn tham dự sao?
Nghệ Phong khua khua tay nói:
- Chuyện nhà của ngươi, Bản Đế không hứng thú. Bất quá Cô Tinh là bạn tri kỷ của Bản Đế, thực sự không kiềm chế được đành phải xuất thủ.
Những lời này khiến mọi người sửng sốt, Cô Hà nhớ tới trước đây Cô Tinh từng học tại học viện Trạm Lam khoảng thời gian dài, Nghệ Phong cũng từng học tại nơi này. Cảm thấy chuyện này thực sự bình thường, sắc mặt Cô Hà mới bình tĩnh trở lại.
Bất quá, nhìn sắc mặt Cô Tinh kiệt ngạo bất tuân, không kiềm chế được hừ một tiếng, phất ống tay áo nói:
- Trở về tỉnh táo lại.
Nói xong, Cô Hà không quan tâm tới Nghệ Phong và Hạo Thiên ở đây, trực tiếp rời khỏi phòng khách.
Đối với việc Cô Hà rời đi, Nghệ Phong không nói gì thêm. Nhìn Cô Tinh trước mặt thành thục hơn rất nhiều, cũng lộ ra vẻ tiều tụy, Nghệ Phong quay về phía hắn cười nói:
- Thực không ngờ ngươi là thiếu thành chủ Mộc thành, ngươi đã là thiếu thành chủ, nên dẫn ta đi dạo một chút?
Cô Tinh biết Nghệ Phong muốn hỏi hắn phát sinh chuyện gì, hắn thoáng liếc nhìn cánh cửa bị hắn đá vỡ vụn, lắc đầu nói:
- Cùng ta đi tới sơn động diện bích.
- Được! Vậy đi thôi. Chắn hẳn ngươi phạm phải sai lầm gì đó, cư nhiên suy đồi đến mức diện bích. Tại điểm trên, Bản Đế rất ngoan ngoãn, từ trước tới nay ta chưa bao giờ gặp phải diện bích.
Nghệ Phong cười hắc hắc nói.
- Ngươi vẫn vô sỉ như vậy.
Cô Tinh thầm nghĩ ngươi gây ra tai họa nhỏ?
Đám người Hạo Thiên thấy Nghệ Phong mà thiếu thành chủ là bạn cũ, liền kéo Dương Linh cùng rời đi. Tuy rằng Dương Linh bát quái, thế nhưng nàng biết theo sau cũng sẽ bị Nghệ Phong đuổi đi. Chỉ có thể ngậm miệng rời khỏi.
Nghệ Phong và Cô Tinh tiến nhập sơn động diện bích, sơn động tuy không lớn, thế nhưng trang trí vô cùng đẹp mắt. Thậm chí có đầy đủ trà rượu, Nghệ Phong lặng lẽ cười nói:
- Ngươi đến diện bích hay hưởng thụ?
Cô Tinh nói:
- Ta bị giam cầm.
- Được rồi. Hãy kể lại chuyện ngươi đã làm, cư nhiên suy đồi đến tình trạng này.
Nghệ Phong nói.
Cô Tinh thở dài nói:
- Nhất định ngươi rất kinh ngạc, tại sao ta đường đường là thiếu thành chủ Mộc thành lại tới học viện Trạm Lam?
- Có gì đáng kinh ngạc, Băng Ngưng Băng Hồn cũng là thiếu cung chủ Đông Hải cung.
Nghệ Phong cười nói.
Cô Tinh nói:
- Ngươi đường đường là Tà Đế, chẳng phải đã hỗn lại học viện Trạm Lam một thời gian sao?
- Đừng nói nhiều lời, vào thẳng vấn đề đi!
Nghệ Phong nói với Cô Tinh.
Cô Tinh giải thích nói:
- Tuy rằng ta tu luyện công pháp thuộc tính mộc tại Mộc thành không phải nơi thích hợp nhất, thế nhưng lưu lại Mộc thành khả năng đạt được thành tựu cực cao, so với tại học viện Tram Lam nhất định cao hơn nhiều. Nhưng, ta tới học viện Trạm Lam chỉ muốn tránh né một người, nói cách khác chính là tránh né hôn sự mà thôi.
Cô Tinh chậm rãi giải thích tất cả với Nghệ Phong, nguyên lai Cô Tinh thích một thị nữ hầu hạ bên cạnh hắn. Cô Tinh rất yêu mến thị nữ hầu hạ bên cạnh chính mình, nhưng địa vị hai người quá chênh lệch, quan trọng nhất chính là, từ nhỏ Cô Tinh đã có hôn ước. Để tránh né hôn ước này, Cô Tinh chạy tới học viện Trạm Lam, nhưng khi tốt nghiệp, không còn cách nào đành phải quay trở về.
Bởi vì khi trở về lại lưu luyến với thị nữ kia, bị một vài trưởng lão trong tộc phát hiện. Cô Hà giận dữ, giam cầm Cô Tinh, còn thị nữ kia bị tách khỏi Cô Tinh, không biết đang sống ở nơi nào.
Nghe Cô Tinh giải thích xong, Nghệ Phong cười nói:
- Chuyện tình cái rắm, đáng để ngươi đối đầu với trưởng bối?
Cô Tinh nghe Nghệ Phong, trong lòng tức giận thiếu chút nữa phun máu. Hắn phải diện bích, cư nhiên đối phương còn nói là chuyện tình cái rắm.
Cô Tinh hít sâu một hơi, nhìn Nghệ Phong hừ nói:
- Nếu như ngươi chế giễu, xin mời rời đi.
Nghệ Phong cười ha hả nói:
- Cô Tinh, hỗn đản ngươi vì chuyện tình cảm. Nếu như không cách giải quyết, hãy cưới cả hai nữ nhân kia. Về phần chính thê hay tiểu thiếp, chọn vị hôn thê của ngươi làm chính thê. Ta nghĩ người tình nhỏ của ngươi sẽ không tính toán. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Cô Tinh trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong nói:
- Nếu như có thể giải quyết như vậy, cần ngươi nhắc nhở sao? Thế nhưng trên đời này nữ nhân luôn luôn không chấp nhận nam nhân ba thê bốn thiếp. Đặc biết loại nữ nhân thuộc gia tộc cường thế lại có năng lực. Ta đã từng nghĩ tới chuyện cưới cả hai nàng, nhưng sợ rằng ngày sau gia tộc nữ nhân kia sẽ tới Mộc thành chém giết, bằng không ngươi cho rằng nhị gia gia ta quản nhiều như vậy để làm gì.
- Hắc hắc!
Nghe Cô Tinh nói như vậy, Nghệ Phong có chút đồng cảm với Cô Tinh, thầm nghĩ chọc cọp cái thực sự bi thảm.
- Dẫn theo người tình nhỏ của người bỏ trốn.
Nghệ Phong lêu ra chủ ý.
- Cút!
Cô Tinh ức chế tức giận mắng.
- Ha ha...
Nghệ Phong cười vô cùng càn rỡ, thật không ngờ hỗn đản Cô Tinh gặp phải rắc rối loại này.
Cô Tinh hít sâu một hơi, không để ý tới hỗn đản nhìn chính mình có chút hả hê, bỗng nhiên quay về phía Nghệ Phong nói:
- Tại sao ngươi đến Mộc thành?
Nghệ Phong nói:
- Muốn lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính mộc, Mộc thành là nơi không tồi. Được rồi, ngươi có mộc tủy dịch hay không?
Cô Tinh lắc đầu nói:
- Ta không sở hữu vật như vậy, ngươi muốn dựa vào mộc tủy dịch lĩnh hội năng lượng thuộc tính mộc?
Nghệ Phong gật đầu nói:
- Đáng tiếc nhị gia gia ngươi nói không có.
Cô Tinh cười hắc hắc nói:
- Hắn nói ngươi cũng tin. Không phải không có, bất quá không thể lấy ra cho ngoại nhân mà thôi.
Nhãn tình Nghệ Phong lóe sáng:
- Hắn có? Thế nhưng ta trả hắn giá gấp mười lần, hắn cũng không để lại cho Bản Đế?
Cô Tinh nói:
- Lão tổ tông đặt ra quy định, trong vòng mười năm chỉ có thể lấy ra một phần. Còn lại đều phải giữ lại cho người Mộc thành sử dụng, bất cứ kẻ nào cũng không thể lấy ra. Điều này là vì để đảm bảo thực lực Mộc thành, còn nguyên nhân khác chính là, sẽ không đưa tới quá nhiều người. Suy cho cùng, ngươi trả giá gấp mười nếu như phá lệ, vậy sẽ có người trả gấp trăm lần. Đến lúc đó nhiều người tới, mộc dịch tủy lại thiếu, ắt lưu lại tai họa.