Cô Tinh nhận thấy Mị đang đuổi theo phía sau, cố nén đau đớn cắn răng nói:
- Không sao, thoát khỏi đám Mị này quan trọng hơn.
Nghệ Phong gật đầu, hai cánh đấu khí vỗ càng lúc càng nhanh. Tuy rằng Cô Tinh thân là võ giả Tôn Cấp, nhưng độc tố lan tràn càng lúc càng nhanh. Toàn bộ sắc mặt trắng bệch, thế nhưng Cô Tinh vẫn kiên cường không than một tiếng.
Nghệ Phong quét mắt nhìn thân thể Cô Tinh, biết độc tính của độc tố này cực mạnh. Hai cánh đấu khí phía sau càng điên cuồng vỗ, mang theo Cô Tinh một đường bay nhanh, vượt qua thông đạo này. Ám khí thỉnh thoảng tiêu bắn tới, đều bị Nghệ Phong sử dụng Nhiếp Hồn Thuật gạt sang một bên.
Liên tục giằng co, tuy thực lực Mị này vô cùng cường đại. Thế nhưng so về tốc độ lại kém xa Nghệ Phong, mặc dù mang theo Cô Tinh tốc độ bị suy giảm nhiều, nhưng Nghệ Phong đã thoát khỏi Mị cao cấp bát giai kia.
Nghệ Phong thấy Mị cao cấp bát giai kia biến mất, liền quay về phía Cô Tinh hỏi:
- Còn cách cấm địa xa lắm không?
Giọng nói Cô Tinh run run:
- Mau rời khỏi đây! Vượt qua hạp cốc kia, chính là cấm địa.
Nghệ Phong nhìn hạp cốc trước mặt sâu khoảng trăm trượng, tốc độ nhanh chóng được đề thăng tới cực điểm, hướng về phía hạp cốc. Ngay khi Nghệ Phong và Cô Tinh tiến nhập hạp cốc, mưa tên ngập trời nhanh chóng bắn về phía hai người.
Đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong bạo phát, ngăn cản mưa tên bảo hộ hai ngươi tiến về phía trước. Lực lượng mưa tên vô cùng cường đại, thế nhưng đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong ngưng tụ tạo thành dòng xoáy, cho nên tất cả lợi tiễn bắn về phía họ đều bị đổi hướng bay về phía khác.
Khoảng cách trăm trượng, nguy hiểm nối tiếp nguy hiểm.
Nghệ Phong tốn không ít thời gian mới có thể đi qua đoạn đường này, sau cùng đạp xuống mặt đất, Nghệ Phong cảm giác mệt mỏi tới cực điểm. Bất quá, nhìn không gian xung quanh đều là thực vật, trong lòng Nghệ Phong âm thầm thở dài, thầm nghĩ rốt cục cũng đã tới cấm địa. Nghệ Phong nhìn tới cửa đá cách đó không xa, thầm nghĩ thông qua cánh cửa đá này chính là cấm địa sao?
Cô Tinh nhìn cửa đá kia, khuôn mặt trắng bệch hiện lên vẻ mừng rỡ, mặc kệ độc tố trong thân thể, để Nghệ Phong mang theo chính mình hướng về phía cửa đá.
Cô Tinh đi tới trước cửa đá, dùng bàn tay với chuyển động kỳ dị vỗ lên các vị trí trên cửa đá. Cô Tinh vỗ vỗ tới vị trí sau cùng, cửa đá từ từ mở ra, Nghệ Phong và Cô Tinh nhanh chóng bay vào, khi tiến nhập cấm địa, cửa đá lập tức đóng lại.
Cô Tinh thấy cửa đá đóng lại, cũng không hề bận tâm. Cuối cùng tia khí lực cuối cùng bị tiêu hao, hắn lập tức ngã xuống mặt đất.
Nghệ Phong thấy Cô Tinh như vậy, không cần nghỉ ngơi, bắt đầu dò xét độc tố trong cơ thể Cô Tinh. Nghệ Phong biết độc tố này cực kỳ bá đạo, cho dù Quân Cấp đụng phải cũng vô cùng mệt mỏi, đừng nói tới Tôn Cấp.
Trong tay Nghệ Phong xuất hiện kim châm, bắt đầu giúp Cô Tinh xử lý độc tố. Dùng một viên đan dược đưa vào miệng Cô Tinh.
Dưới động tác này của Nghệ Phong, độc tố trong cơ thể Cô Tinh tạm thời được ngăn chặn không tiếp tục lan tràn nữa, điều này khiến Nghệ Phong thở dài một hơi, lúc này mới bắt đầu chậm rãi thanh trừ độc tố.
Liên tục tiêu hao tròn một ngày, khi trên trán Nghệ Phong phủ đầy mồ hôi, khuôn mặt Cô Tinh nguyên bản trắng bệch mới từ từ khôi phục huyết sắc. Thấy Cô Tinh khôi phục một chút tinh thần, Nghệ Phong quay về phía Cô Tinh nói:
- Độc tố được thanh trừ hơn phân nữa, bất quá còn một lưu lại một chút trong cơ thể, trong tay ta không sở hữu dược liệu đặc biệt, muốn thanh trừ toàn bộ có chút phiền phức, chỉ có thể chờ tới khi rời khỏi cấm địa sẽ nghĩ cách. Về phần vết thương xuyên qua cánh tay của ngươi, không thương tổn đến kinh mạch xương cốt, chỉ cần điều dưỡng là ổn.
Cô Tinh gật đầu nói:
- Không cần, ta có thuộc giải độc.
- Ngươi có?
Nghệ Phong cổ quái nhìn Cô Tinh, có thuốc giải tại sao vừa nãy ngươi không sử dụng?
Cô Tinh lập tức giải thích nghi hoặc trong lòng Nghệ Phong, chỉ thấy Cô Tinh từ trên mặt đất đứng thẳng dậy, đi tới bàn đá cách đó không xa, đưa tay xuống phía dưới bàn đá, lấy ra mấy bình ngọc, không chút suy nghĩ nuốt chửng vài viên đan dược. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Sau khi nuốt những viên đan dược, quả nhiên độc tốc dần dần tiêu tan.
- Những thuốc giải này chính là chuẩn bị cho các đệ tử trong tộc, khi tiến nhập cấm địa, thực ra không cần lo lắng độc tố.
Cô Tinh giải thích nói.
- Kháo... Lãng thời gian của ta lâu như vậy.
Nghệ Phong không kiềm chế được mắng, có đan dược giải độc, còn để hắn hao tổn tron một ngày sao?
Cô Tinh không phải ứng lại Nghệ Phong, cất bước quay về phía Nghệ Phong, thanh âm yếu ớt nói:
- Đi! Trước hết cần phải đạt được lệnh bài.
Nghệ Phong nghe Cô Tinh nói những lời này, lúc này mới không so đo với hắn, hiện tại điều kiện hàng đầu chính là giúp Cô Tinh nắm quyền, hắn mới có thể lĩnh hội năng lượng thuộc tính mộc. Nghệ Phong dẫn theo Cô Tinh phía sau, đi được một đoàn đường khá xa. Sau cùng rừng tại một nơi, Nghệ Phong nhìn theo ánh mắt của Cô Tinh, chỉ thấy tại nơi quang mang tỏa ra xung quanh tồn tại một đạo lệnh bài lơ lửng trên hư không, đạo lệnh bài này tản ra đạo năng lượng kỳ dị.
- Linh khí?
Nghệ Phong nhìn khối lệnh bài kia, kinh ngạc hỏi.
Cô Tinh gật đầu nói:
- Linh khí cấp năm!
Trong lòng Nghệ Phong kinh ngạc không thôi, linh khí cấp năm được coi là linh khí nổi bật nhất trong linh khí trung cấp, loại linh khí này vô cùng trân quý, tất cả những linh khí Nghệ Phong sở hữu đều không thể so sánh.
- Hắc hắc, nếu như người khác biết cấm địa các ngươi tồn tại linh khí cấp năm, e rằng Quân Cấp đỉnh phong đều đến chiếm đoạt.
Nghệ Phong quay về phía Cô Tinh cười nói.
Cô Tinh lắc đầu:
- Cường giả đến cũng vô dụng, loại linh khí này sớm đã dung hợp với Cô gia, nếu không sở hữu huyết mạch của Cô gia, căn bản không dùng được.
Nói xong, Cô Tinh dùng một đạo máu tươi nhập vào lệnh bài, linh khí nguyên bản lơ lửng trên không trung liền bay tới tay Cô Tinh. Linh khí vừa tới tay Cô Tinh, từng đạo năng lượng lập tực bao quanh cánh tay Cô Tinh, cánh tay Cô Tinh nguyên bản đầy thương thế bắt đầu chậm rãi kết vảy.
- Năng lượng thật thần kỳ.
Nghệ Phong cảm thán, chỉ thấy Cô Tinh thì thào, linh khí liền ẩn vào trong cánh tay hắn.
Làm xong tất cả, Cô Tinh mới thở dài một hơi, lập tức hướng về một phương, quay đầu về phía cửa đá khom người nói:
- Gia gia! Tinh nhi xin lấy lệnh bài đi.
Nói xong, Cô Tinh đứng đợi một lúc lâu. Cũng không thấy âm thành nào truyền tới, Cô Tinh thở dài một hơi, bất quá lại nghĩ có chút đang tiếc. Gia gia hắn bế quan đã mười năm không hề ra ngoài, không biết gia gia có thể bước được một bước kia hay không?
Thấy không ai nói gì, Cô Tinh quay về phía Nghệ Phong nói:
- Đi thôi! Sau khi ra ngoài ta sẽ dẫn tới khoảng không gian tại Mộc thành.
- Quay lại đường cũ?
Nghệ Phong nhíu mày hỏi.
Cô Tinh lắc đầu nói:
- Dùng lệnh bài thực ra không cần.
Nói xong, lệnh bài trong tay Cô Tinh vẽ lên đường vòng cung, từng đạo năng lượng bạo phát, trên lệnh bài tỏa ra quang mang bao quanh Nghệ Phong và Cô Tinh. Dưới ánh sáng lờ mờ, hai người biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện bên ngoài cấm địa.
Nhìn nơi này quen thuộc, Nghệ Phong nhìn về phía Cô Tinh, chờ hắn đưa chính mình đi tới khoảng không gian tại Mộc thành. Nghệ Phong muốn biết, khoảng không gian này có thể giúp hắn lĩnh ngộ năng lượng thuộc tính mộc hay không?