Ngạo Tuyết nghe được câu này kinh ngạc không thôi, nàng lập tức cười mắng:
- Cái gì chàng chàng thiếp thiếp! Bất quá, nếu chúng ta thật sự làm như vậy, sư tôn ngươi sẽ không có chuyện. Bất quá ngươi với tư cách là tông chủ Tà Tông sẽ phải đối mặt với áp lực rất lớn, hơn nữa không có sư tôn ngươi đứng ở phía sau uy hiếp một số người, sẽ khiến cho bọn họ nhào lên xé xác ngươi.
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Vậy cũng phải xem bọn họ có thực lực làm chuyện đó hay không. Về phần áp lực này cũng không tới lượt ta đâu. Dù sao ta cũng chỉ có tên tuổi tông chủ Tà Tông trên danh nghĩa mà thôi, hắc hắc...
Ngạo Tuyết nghe Nghệ Phong nói việc không đáng lo như thế, nàng che miệng cười mắng:
- Lịch đại tiền bối Tà Tông biết ngươi như thế không chừng bị tức chết. Tên tuổi của tông chủ Tà Tông, biết bao nhiêu người trên đại lục muốn có.
Nghe thấy Ngạo Tuyết nói như vậy, đột nhiên hai mắt của Nghệ Phong sáng ngời. Hắn nói:
- Tuyết di, ta có một biện pháp tốt nhất giúp ngươi cùng lão đầu tử đồng thời thoát ly khỏi Tà Tông cùng Tiên Phủ.
Ngạo Tuyết nghe Nghệ Phong nói có cách khiến cho Liễu Nhiên thoát ly Tà Tông, nàng càng có cảm giác Nghệ Phong không thể theo đối đãi theo lẽ thường. Người bình thường nào có ai muốn sư tôn mình thoát ly khỏi sư môn đâu?
- Thoát ly tông môn ngược lại là có thể, chẳng qua là thực lực phế toàn bộ, kinh mạch bị đoạn toàn bộ.
Nghe được câu này, Nghệ Phong nhanh chóng im lặng, kết cục như vậy có khác gì với chết đâu. Hơn nữa nếu không có thực lực, Tuyết di làm sao bảo trì dung nhan khuynh thành như vậy.
- Tuyết di tới tìm ta sẽ không chỉ nói những điều này a. Người nói đi, muốn ta chuyển lời hay đồ đạc gì cho lão đầu tử.
Nghệ Phong hỏi.
Ngạo Tuyết lấy ra một cuốn quyển trục từ trong giới chỉ, đưa cho Nghệ Phong nói:
- Thay ta chuyển cho Liễu Nhiên.
Nghệ Phong thấy vậy liền mở quyển trục ra xem, thầm nghĩ Ngạo Tuyết có thể viết ra những lời âu yếm yêu thương thế nào. Thế nhưng sau khi mở ra lại phát hiện một chữ cũng không có, cái này khiến cho Nghệ Phong không khỏi biệt khuất không thôi.
Ngạo Tuyết gõ đầu Nghệ Phong một cái, cười mắng:
- Ngươi không thể bớt tò mò nhìn trộm sao? Nói cho ngươi biết, không có pháp môn đặc thù, ngươi không đọc được đâu.
Nghệ Phong đứng thẳng lên, thập phần không muốn ném quyển trục vào trong giới chỉ. Ánh mắt hắn nhìn về Ngạo Tuyết những ngày này một mực đứng nhìn ở phía xa. Nơi đó có một vầng sáng bảy màu tựa như cầu vồng cực kỳ xinh đẹp.
Dưới phong cảnh xinh đẹp như vậy, Nghệ Phong cảm giác vui vẻ thoải mái:
- Tuyết di? Đó chính là cấm địa Tiên Cảnh sao?
Ngạo Tuyết gật đầu nói:
- Ừ! Lịch đại Tiên Cảnh đều nói như thế, bất quá không có một người nào đi vào. Chỉ có điều nơi đó có một chỗ cực kỳ xinh đẹp, ta thường hay coi như nó như cầu vồng.
- Không có người đi vào?
Nghệ Phong con mắt sáng ngời.
Ngạo Tuyết thấy Nghệ Phong sáng mắt lên như thế, đã biết rõ Nghệ Phong đánh chủ ý gì, nàng giận dữ liếc Nghệ Phong một cái rồi nói:
- Ngươi đừng có nằm mộng nữa, với thực lực Thánh cấp của ta, muốn mạnh mẽ tiến vào cũng khó có khả năng. Nghe tin tức từ lịch đại truyền thừa Tiên Cảnh, hình như là một vị Viễn cổ Chí Tôn đã bố trí phong ấn, không dễ dàng tiến vào. Hơn nữa nếu cường hành đột phá, rất có thể khiến cấm địa hư hao, cho nên từ tin tức mà ta biết rõ thì cấm địa này không có người nào đi vào.
- Thần bí như vậy sao?
Nghệ Phong cười hắc hắc nói:
- Ta lại càng có hứng thú, mặc kệ có thể đi vào hay không. Đi xem cũng tốt.
Nói xong, thân ảnh Nghệ Phong lóe lên bay về phía quần sáng bảy màu.
Ngạo Tuyết thấy thế, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.
Nghệ Phong đi tới bên cạnh quang màng bảy màu, nhìn đạo vầng sáng lưu chuyển, sắc thái hoa mỹ khiến cho Nghệ Phong có cảm giác xinh đẹp dị thường.
Ngạo Tuyết thấy Nghệ Phong đứng ở bên cạnh vầng sáng liền nói với Nghệ Phong:
- Nếu một ngày nào đó ngươi có thể đạt đến cấp độ Viễn cổ Chí Tôn thì sự tình của ta và ngươi sư tôn sẽ không còn là vấn đề khó khăn nữa.
- Đừng! Các người đừng hy vọng vào ta.
Nghệ Phong nhanh chóng vung tay nói:
- Viễn cổ Chí Tôn quá mức khó khăn, đối với điều này ta còn không có tin tưởng. Các ngươi tự mình nghĩ biện pháp đi.
Ngạo Tuyết nở nụ cười, một cỗ lực lượng từ trong cơ thể tuôn ra, đánh vào phía trên vầng sáng. Khi lực lượng của Ngạo Tuyết đánh lên vầng sáng bảy màu, ngay lập tức lấy chỗ bị oanh kích làm trung tâm bắt đầu hiện ra gợn sóng trông cực kỳ huyền ảo và mĩ lệ!
- Ta rất hoài nghi, có phải là vị Viễn cổ Chí Tôn đó có phải là một người rất yêu nghệ thuật hay không mà tạo ra phong ấn như vậy. Ngoài phát hiện điểm ấy ra thì không thấy có gì lạ. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Ngạo Tuyết nhìn Nghệ Phong nói, tuy Tiên Cảnh gọi nơi này là cấm địa, nhưng nó còn là cảnh đẹp để cho người ta thưởng lãm. Vầng sáng bảy màu vầng sáng phối hợp với mặt trời lặn, tuyệt đối là một trong những cảnh đẹp nhất của đại lục.
Nghe thấy Ngạo Tuyết cảm thán, Nghệ Phong cũng chạm vào, vầng sáng cũng tản ra gợn sóng lưu chuyển. Bất quá, Nghệ Phong không chú ý tới một điều, khi ngón tay hắn chạm vào vầng sáng, Nghệ Phong có thể cảm giác được cánh tay phải của hắn hơi ngứa.
Chỗ đó là nơi Tru Tiên kiếm hóa thành hình xăm. Cảm giác này khiến cho Nghệ Phong có chút hưng phấn, chẳng lẽ bên trong cấm địa này cũng có linh châu Tru Tiên kiếm hay sao?
Nghĩ vậy, Nghệ Phong hung hăng đánh một quyền vào màn sáng. Thế nhưng một quyền lực đạo mười thành của hắn cũng không thể làm cho phong ấn lay động dù chỉ một chút. Nghệ Phong có cảm giác như là mình đang đánh lên trên một khối bông.
Ngạo Tuyết nhìn thấy Nghệ Phong như thế, nàng cười nói:
- Vô dụng thôi, ngay cả ta cũng không mở được, chẳng lẽ ngươi có thể. Bên trong phong ấn này còn ẩn chứa pháp tắc chi lực và một cỗ lực lượng kỳ lạ, ta cũng không có thăm dò được điều gì. Nhưng có lẽ chính vì như thế mới gia tăng hiệu quả phong ấn thêm một tầng.
Sau khi Nghệ Phong đánh hơn mười quyền, xác thực không phá nổi không khỏi cảm giác thập phần biệt khuất. Rõ ràng linh châu Tru Tiên kiếm rất có thể ở bên trong, nhưng lại lấy không được. Cái này rất giống một tuyệt đại mỹ nữ trước mặt nam nhân, mà nam nhân này lại bị bất lực vậy.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, thu hồi nắm đấm. Nay tại thời điểm hắn bị buông tha thì tay của hắn lại càng ngứa. Đột nhiên trong tay Nghệ Phong xuất hiện một thanh lợi kiếm, Nghệ Phong hơi sững sờ nhìn lợi kiếm lăng không xuất hiện.
Ngay khi Nghệ Phong còn đang sững sờ thì Tru Tiên kiếm tự động rút lực lượng của Nghệ Phong ra. Chỉ trong chốc lát lực lượng Bát giai của hắn đã bị hút sạch.
Mà một khắc này Tru Tiên kiếm đột nhiên bổ tới vầng sáng. Dưới một bổ của Tru Tiên kiếm bổ, nguyên bản vầng sáng mà Nghệ Phong vô lực phá vỡ nứt thành một đạo khe hở, sau đó Nghệ Phong và Tru Tiên kiếm đều tiến vào bên trong.
Sau khi Nghệ Phong tiến vào, khe hở lập tức biến mất, khôi phục lại trạng thái vầng sáng như ban đầu. Một màn này nhanh như thiểm điện khiến cho Ngạo Tuyết cũng không kịp phản ứng thì Nghệ Phong đã biến mất.
Nhìn bên người trống rỗng, Ngạo Tuyết nhớ tới một màn kinh diễm đó, trong mắt mang sự theo nghi hoặc cùng khiếp sợ.