Mị Ảnh

Chương 176: Bản thiếu gia đánh




 
Nghệ Phong tách khỏi Thiên Nghịch, đi thẳng vào học viện. Thế nhưng, hình như bên trong có người đang chờ hắn. Hắn vừa mới đi vào, chỉ thấy một người đi tới trước mặt hắn, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi chính là Nghệ Phong?
Nghệ Phong rất nghi hoặc, quan sát thanh niên trước mặt một hồi, cũng cảm thấy thanh niên không lớn hơn chính mình nhiều lắm. Có gắng lục lọi ký ức trong đầu, hình như cũng chưa từng gặp qua hắn.
Người kia tựa hồ cũng biết Nghệ Phong rất nghi hoặc, quay về phía Nghệ Phong giải thích:
- Ta là Bản Bôn, lão đại chúng ta muốn gọi ngươi tới gặp mặt?
- Lão đại các ngươi?
Nghệ Phong khẽ chau mặt, chính mình vừa tới trường học, mọi người còn chưa biết đến. Tại sao lão đại bọn chúng lại muốn tìm ta?
- Chắc chắn ngươi muốn tìm ta sao? Có vẻ như ta không nhận ra người nào đó ở học viện Trạm Lam?
Nghệ Phong vuốt mũi nói.
Bản Bôn gật đầu, quay về phía Nghệ Phong nói:
- Ngươi quen Bố Lan Địch chứ? Nếu như ngươi quen hắn, vậy không sai.
Những lời này, nhất thời khiến Nghệ Phong minh bạch. Hình như bọn họ là vì Bố Lan Địch ra mặt ah. Nghĩ vậy, Nghệ Phong liếc nhìn Bản Bôn, thản nhiên nói:
- Không hứng thú. Vả lại, ngươi bảo lão đại gì đó về sau đừng làm phiền bản thiếu gia.
Câu nói này, nhất thời khiến mảnh người xung quanh ồ lên. Bọn họ thật không ngờ, cư nhiên có người dám cự tuyệt lời mời của Cổ Lạp.
Bản Bôn tựa hồ cũng không phản ứng lại, thế nhưng nghĩ tiểu tử này là tân sinh, cũng bừng tỉnh. Có lẽ hắn không biết sự lợi hại của lão đại, càng không biết thế lực sau lưng lão đại tại học viện?
- Ha ha! Ngươi đừng vội cự tuyệt như vậy, lão đại ta tên Cổ Lạp!
Bản Bôn tự ngạo nói.
Nghệ Phong đảo mắt, đối với kẻ thiểu năng này, thực sự Nghệ Phong không muốn nói gì thêm nữa. Bước từng bước đi quang qua người hắn.
Bản Bôn sửng sốt, hắn thật không ngờ sau khi nói ra tên lão đại, đối phương vẫn còn dám như vậy.
- Tiểu tử! Ngươi đừng quá càn rỡ. Lão đại của chún là một trong ngũ hổ trong Hoa Hạ bang. Nếu như người đắc tội với hắn, ắt không được sống yên ổn.
Bản Bôn nhìn Nghệ Phong, hung dữ nói.
Câu nói này, nhất thời khiến Nghệ Phong bước chậm lại.
Nhất thời Bản Bôn cười đắc ý, uy danh của Hoa Hạ bang, tiểu tử ngươi cũng sợ rồi sao!
Thế nhưng, dáng vẻ Nghệ Phong cũng không sợ hãi như hắn tưởng tượng, Nghệ Phong khẽ chau mày nói:
- Vừa nãy ngươi nói bang phái nào?
Bản Bôn sửng sốt, lập tức nói:
- Hoa Hạ bang!
Nghệ Phong cảm giác chính mình nổi giận, hắn không cần suy nghĩ, thân pháp Mị ảnh phát huy tới cực điểm, quay về phía Bản Bôn đạp mạnh một cước.
Bịch...
Một tiếng trầm muộn, Bản Bôn chưa kịp chuẩn bị liền bị một cước của Nghệ Phong đạp thẳng vào người. Thực lực của Bản Bôn chỉ là Nhân Cấp ngũ giai, đâu có thể chịu được một cước của Nghệ Phong. Nhất thời miệng phun máu tươi, đập mạnh lên mặt đất.
Toàn bộ đám người vây xem nhất thời ngây dại tại chỗ: Nguyên bản thấy Bản Bôn tìm Nghệ Phong, mọi người rất thông cảm với Nghệ Phong. Mỗi người bọn họ đều hiểu rất rõ thực lực Hoa Hạ bang, bang phái này hầu như là bang phái mạnh nhất tại học viện. Người chọc tới bọn chúng, sẽ bị đánh rất thảm. Điều này dẫn đến, người Hoa Hạ bang đi ngang khắp học viện.
Thế nhưng, ngày hôm nay cư nhiên có một tân sinh không nói một lời xuất thủ đánh người Hoa Hạ bang. Đây chính là trực tiếp khiêu khích, hoàn toàn không để Hoa Hạ bang trong mắt.
Nghệ Phong cảm giác một cước vừa nãy, không hề cảm thấy lửa giận trong lòng chính mình giảm đi nửa phần. Hắn đi tới trước mắt Bản Bôn đang nằm trên mặt đất, hung hăng đạp mạnh.
Nhất thời, một tiếng kêu thảm thiết vang lên hư không. Điều này cũng khiến mọi người rùng mình, toàn bộ đám người nhìn Nghệ Phong có chút kinh hãi: Tiểu tử này, có vẻ quá độc ác đi. Hắn không coi mạng người ra gì!
Có lẽ suốt đời này Nghệ Phong không được trở lại Hoa Hạ, thế nhưng đây mãi mãi là mộng ước thần thánh trong lòng hắn. Dù hắn không phải người tốt đẹp gì, nhưng ít nhất hắn tự nhận là người yêu nước. Hắn thực sự muốn giữ hai từ này cho mình, đồng thời, lúc này tâm tình của hắn rất không vui, hắn muốn chỉnh người, cũng để một số người phải suy nghĩ thật kỹ trước khi động tới hắn, và một phần quan trọng là Nghệ Phong muốn chứng minh chính mình, không muốn nữ nhân của chính mình phải khó xử.
Nghệ Phong càng nghĩ, cảm giác chính mình càng nổi giận! Hắn lại lần nữa đá mạnh Bản Bôn thêm mấy đá, trong miệng mắng lớn:
- Mẹ nó! Từ Hoa Hạ này các ngươi cũng dám dùng. Kháo... Lão tử chôn sống các ngươi!
Mọi người nghe được những lời này của Nghệ Phong, cả đám kinh ngạc, trong lòng lập tức chỉ hiện lên hai từ: Kiêu ngạo! Càn rỡ!
Không biết tại sao một từ này khiến hắn đánh người như vậy? Dường như trong suy nghĩ của bọn họ có phần khó hiểu.
Nghệ Phong thấy trên mặt Bản Bôn tràn đầy máu tươi, hắn hừ lạnh một tiếng, lúc này mới dừng cước lại đứng thở gấp.
- Mẹ nó, ngươi hãy nói ta biết, lão đại của ngươi đang ở đâu? Để lão tử giết hắn!
Nghệ Phong lạnh lùng nói, hắn vẫn không thể dẹp loạn lửa giận trong lòng hắn. Lần này so với lúc trước Tần Y bị ám sát cũng chẳng khác là bao.
Bất quá, Bản Bôn sớm đã hôn mê làm sao có thể trả lời Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy vậy, hắn liền nhổ mạnh một ngụm nước bọt:
- Kháo... Mẹ nó! Thật quá yếu đi. Bản thiếu gia đá không được mấy đá đã thành như vậy!
Câu nói này, nhất thời khiến khóe miệng mọi người co quăp lại: Còn chưa đá được mấy đá? Ngươi còn muốn thế nào nữa?
Nghệ Phong tùy ý chỉ vào một người xung quanh hỏi:
- Ngươi biết bọn chúng ở đâu không?
Người này vừa nãy trông thấy tràng cảnh tàn nhẫn của Nghệ Phong dọa chết khiếp, thấy Nghệ Phong chỉ vào hắn, hắn gật đầu chỉ vào phương hướng nào đó nói:
- Hắn là bọn chúng ở tại tiểu võ trường phía tây. Nơi này đã bị bọn chúng chiếm đoạt.
Nghệ Phong gật gật đầu, không để ý tới người này, ôm lấy Bản Bôn đang nằm trên mặt đất. Đi về phía tây.
Mọi người trông thấy bóng lưng Nghệ Phong rời đi, tất thảy nhất thời vô cùng hứng thú.
- Trời ah! Rốt cục cũng có người dám đụng tới Hoa Hạ bang!
- Chậc chậc! Có kịch hay để xem rồi! Khà khà, cũng không biết tại sao tiểu tử này lưu ý tới hai từ Hoa Hạ như vậy?
- Xem ra toàn bộ học viện đều xôn xao, từ trước tới này chưa từng thấy người nào dám càn rỡ đánh người Hoa Hạ bang như vậy.
- Bất quá, ta vẫn không xem trọng thiếu niên này. Trước hết không nói đến thế lực của Hoa Hạ bang trải rộng khắp học viện. Ngay cả thực lực của ngũ hổ cũng cao thâm khó lường ah. Nghe nói trong số bọn họ có người đạt tới Tướng Cấp!
- Khà khà! Mặc kệ nó. Dù sao cũng chẳng sao cả. Có kịch hay để xem...
... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lời bàn tán nghị luận nhất thời truyền ra, toàn bộ học viện đã hơn chín phần đã biết. Có người cư nhiên dám trực tiếp khiêu khích Hoa Hạ bang. Lúc trước đánh Bố Lan Địch trong Hoa Hạ bang, tiếp đến lại đánh Bản Bôn. Kiêu ngạo tới tột cùng...
Đương nhiên Nghệ Phong không biết sự tình lan truyền nhanh như vậy, hắn đã ôm Bản Bôn chạy về phía võ trường phía tây.
Lúc này tại vỗ trường, cũng có mấy người vây quanh nam tử mặt sẹo, vỗ mông ngựa nói:
- Lão đại, tiểu tử kia tới. Nhất đỉnh phải đánh chết hắn. Từ trước tới nay chưa từng có người dám đánh người Hoa Hạ bang chúng ta.
- Đúng vậy! Lão đại, bất quá, tiểu tử kia thực sự có vài phần bản lĩnh. Ngay cả Bố Lan Địch cũng đánh không lại.
- Khà khà, bất quá, có lão đại xuất thủ. Hắn ắt sẽ chịu khổ sở.
Nam tử mặt sẹo nghe thấy mấy tiếng vỗ mông ngựa, nhất thời cười tàn ác, liếc mắt nhìn mấy người kia tán thưởng nói:
- Yên tâm đi. Ta sẽ không buông tha tiểu tử kia. Bố Lan Địch sẽ không bị đánh oan uổng.
Ngay khi hắn vừa dứt lời:
Phịch...
Một tiếng đập văng vẳng vang bên tai bọn chúng. Toàn bộ bọn chúng tức giận chau mày nhìn về chỗ phát ra âm thanh.
Toàn bộ đám người kinh hãi đứng bất động tại chỗ:
- Chuyện này... Này không phải Bản Bôn đi gọi Nghệ Phong sao? Vì sao toàn thân đều là máu ah?
- Hắn không chịu nổi. Bản thiếu gia đá hai rất nhẹ nhàng, đã bất tỉnh như vậy!
Thanh âm nhàn nhạt khiến ánh mắt bọn chúng chuyển về phía Nghệ Phong.