Mị Ảnh

Chương 446: Thủy Nhược Vân




 
Ngay khi Nghệ Phong và Ngu Phi bị ngăn cản ở ngoài cửa, ở trung tâm núi lớn, trường giác đấu trong Tĩnh Vân Tông, bốn phía đông nghịt người. Có vài người ẩn thân ở trong đại thụ, có vài người đứng ở giữa kiến trúc to lớn của Tĩnh Vân Tông. Tuy rằng nhiều người như thế, nhưng nhưng không có một ai đứng trong trường giác đấu.
Ở trên đài cao trường giác đấu, một đám người đang ngồi. Người mặc áo xanh trắng đan xen chính là tiêu chí của Tĩnh Vân Tông, lẳng lặng nhìn chăm chú vào lối vào trường quyết đấu.
Ánh mặt trời chậm rãi trở nên gay gắt hơn, nhưng trên người đài cao lại không có một ai lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Cho dù là có, vẻ mặt cũng bình tĩnh đứng ở trên đài cao. Thái độ của những người này, khiến những người tiến đến quan sát trận quyết đấu này, đều phải khâm phục hàm dưỡng của người Tĩnh Vân Tông. Cũng không phải ai cũng có thể bình thản chờ đợi như thế đối mặt, đặc biệt là tổ chức có địa vị cực cao giống như Tĩnh Vân Tông.
- Nhược Vân, sư tôn ngươi không ở đây sao?
Ở trung tâm đài cao, một giọng nữ đột nhiên vang lên, phá vỡ sự chờ đợi bình tĩnh đó. Nữ nhân vừa xuất hiện có khuôn mặt bị che kín, không nhìn ra tuổi và dung mạo. Tuy nhiên dưới lớp quần áo bao quanh, vẫn lộ ra dáng người và phong thái yểu điệu. Nhìn các đường cong thật khiến cho người ta cảm thấy động lòng.
Thiếu nữ bên cạnh thoáng nhìn về phía vị trí trống ở cạnh nàng, cung kính đáp lại:
- Tông chủ Thánh Âm tông cũng lên núi. Sư tôn không dám phớt lờ, người đi trấn thủ ở phía sau.
Lần này ra tiếng nữ nhân sang sảng, lộ ra hàm răng trắng buốt, khuôn mặt thanh lệ bạch ngọc, con mắt rõ ràng, giống như hai ngôi sao kim. Làn da sáng hơn tuyết, dung mạo cực kỳ tú lệ, thật giống như minh châu khiến người ta choáng vang. Mỹ ngọc tỏa ra ánh sáng trong suốt, mặt mày mờ mờ ảo ảo lộ ra một cỗ khí chất nhẹ nhàng thiên tiên. Nàng mặc trang phục màu xanh, bên hông có đai lưng bó chặt, để lộ vòng eo mảnh khảnh hoàn mỹ, càng khiến người ta động lòng. Chiếc váy không thể che giấu được toàn bộ bắp chân của nàng, lộ ra một phần bắp chân mịn màng trắng nõn, lóe ánh sáng chói mắt.
Ngay cả khi nàng di động, trang phục lả lướt theo bước đi của nàng, càng lộ ra đường cong vô hạn, vô hình trung hình thành một loại thuần khiết không thể khinh nhờn, giống như thần nữ hạ phàm, siêu phàm thoát tục, siêu nhiên trần thế.
Các đệ tử đứng ở nàng bên cạnh, mỗi khi đảo qua thân thể của nàng, trong mắt cũng không khống chế được hiện lên chút mê luyến, nhưng không có chút dục vọng đáng khinh nào. Giống như nàng chính là Tuyết Liên Thiên Sơn, không bị ô nhiễm.
Thiếu nữ này chính là Thủy Nhược Vân, truyền nhân đương đại Tĩnh Vân Tông. Mà người che mặt ở bên cạnh nàng thoạt nhìn cố địa vị cực kỳ cao chính là lão tông chủ Tĩnh Vân Tông, sư tôn của sư tôn thiếu nữ.
Lão tông chủ Tĩnh Vân Tông nghe Thủy Nhược vân nói như vậy, giọng điệu không có chút biến hóa, nhìn một lão giả bên cạnh nói:
- Hồng Mộc trưởng lão, lần này Thánh Âm Tông dẫn theo rất nhiều người lên núi sao?
- Khởi bẩm lão tông chủ, Yêu Hậu mang theo đệ tử của nàng, truyền nhân đương đại Thánh Âm Tông Thi Đại Nhi! Chẳng qua, thực lực Yêu Hậu...
Nói đến đây, lão giả bên cạnh dừng một chút, không nói tiếp.
- Được! Ta biết!
Lão tông chủ Tĩnh Vân Tông dùng giọng điệu thản nhiên đáp lại.
Hồng Mộc tiếp tục nói:
- Ta đã cho người đi mời Trữ tông Ccủ tới giúp! Nơi này còn phải dựa vào lão tông chủ duy trì cục diện.
Lão tông chủ Tĩnh Vân Tông nghe Hồng Mộc nói vậy, thoáng gật đầu. Với tính tình của Yêu Hậu, nếu không ai tiếp đón nàng, nàng thậm chí có thể phóng hỏa đốt sơn môn Tĩnh Vân Tông. Tuy rằng đệ tử của nàng mạnh, nhưng lại không nhất định có thể ngăn cản được Yêu Hậu. Trấn thủ một người so với đánh bại một người càng khó hơn. Có Trữ nha đầu đến giúp, hai đại cường giả ngăn cản nàng, hẳn là không có vấn đề gì.
Lão tông chủ Tĩnh Vân Tông thường không ra mặt quản lý mọi việc trong Tĩnh Vân Tông. Chẳng qua lần này trên núi Tĩnh Vân Tông có rất nhiều cường giả tới, nàng không thể không ra mặt uy hiếp một chút, khiến những kẻ có chút chủ ý phải kiêng dè.
- Nhược Vân, ngươi biết người muốn quyết đấu cùng ngươi là ai không?
Lão tông chủ Tĩnh Vân Tông Lăng Ngọc Nhã nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thủy Nhược vân nói:
- Còn không biết. Chúng ta không có chút tin tức gì!
Nghe được những lời này, Lăng Ngọc Nhã thoáng nhíu mày. Từ khi nào Thánh Tông đoàn kết như vậy? Điều này khiến Lăng Ngọc Nhã cảm thấy có chút nguy hiểm. Nếu Thánh Tông không nội đấu, Tĩnh Vân Tông bọn họ làm sao có thể áp Thánh Tông một bậc. Sợ là đã sớm bị Thánh Tông tiêu diệt.
- Ta nghe nói trong đám đệ tử của Thánh Tông, người kiệt xuất nhất thuộc về đệ tử của Yêu Hậu. Ngươi và nàng đã giao thủ sao?
- Sáu năm trước từng giao thủ một lần, sau đó nàng biến mất năm năm. Một năm vừa rồi bởi vì tập trung tu luyện chuẩn bị quyết đấu, cũng không có giao thủ với nàng.
Lăng Ngọc Nhã gật đầu, Tĩnh Vân Tông và Thánh Âm Tông giống như là kẻ địch. truyền nhân hai phái vẫn không ngừng đấu với nhau. Tình hình không đấu giống như sáu năm qua, quả thực có thể tính là một kỳ tích trong lịch sử của bọn họ. Tuy rằng Lăng Ngọc Nhã mặc kệ thế sự, nhưng lại nghe nói, lần này truyền nhân của Thánh Âm Tông kiệt xuất đến cực điểm. rất nhiều tổ chức phía dưới Tĩnh Vân Tông đã thua trong tay nàng. Nghĩ đến đây, Tĩnh Vân Tông cũng chỉ có Thủy Nhược Vân mới có thể sánh ngang với nàng!
- Sau khi trận quyết đấu này kết thúc, là thời điểm để Thủy Nhược Vân xuống núi thí luyện!
Trong Lăng Ngọc Nhã thầm nói.
- Lần trước giao thủ với nàng, kết quả cuộc chiến như thế nào?
- Thắng hiểm!
Thủy Nhược Vân không chút kiêu ngạo, thản nhiên nói.
Lăng Ngọc Nhã nghe một kết quả như vậy, nàng gật đầu.
- Có lẽ lần này người quyết đấu với ngươi chính là truyền nhân đương đại của Thánh Âm Tông. Trong thế hệ này, bên trong Thánh Tông chỉ có nàng có trí tuệ và thực lực sánh ngang với ngươi!
Thủy Nhược Vân nghe được những lời này, không khỏi thoáng nhíu lông mi xinh đẹp của nàng lại. Lông mày xinh đẹp nhíu lại thành một đoàn, khiến nam đệ tử vẫn nhìn chăm chú nhìn nàng, tim đập nhanh một cách dữ dội, hận không thể giúp nàng vuốt lông mày lên.
- Làm sao vậy?
Lăng Ngọc Nhã hỏi Thủy Nhược Vân.
- Sư tôn nói, nàng từng nghe được một tin tức, trong các đệ tử Thánh Tông có một tồn tại đặc biệt. Các đệ tử được đưa tới thánh địa đều kém hắn một bậc. Chẳng qua dường như như tất cả mọi người trong Thánh Tông đều im lặng không hé răng về việc này, cũng không biết là thật hay là giả! Chỉ có điều, tuy rằng Thánh Âm Tông mạnh mẽ, cứng rắn, nhưng lại không thể khiến tông môn Thánh Tông tạo thế, nói muốn khiêu chiến ta. Sợ là trong đó còn có ẩn tình.
Thủy Nhược Vân nói.
Lăng Ngọc Nhã nghe Thủy Nhược Vân nói vậy, nàng cũng trầm tư. Quả thật, chuyện khiêu chiến Tĩnh Vân Tông lúc này, là do Thánh Tông toàn lực tạo thế.
Lăng Ngọc Nhã đột nhiên nhớ tới hai năm trước, có hai cái thanh niên đã diệt cứ điểm của Tĩnh Vân Tông tại Mạc Thành? Chẳng lẽ nói chính là một trong hai người đó?
Lăng Ngọc Nhã không nghĩ ra ai còn có thể vượt qua được truyền nhân của Thánh Âm Tông? Nhưng nàng nghe nói thánh địa để Thiếu tông chủ Thánh Tông cũng là cách gọi của truyền nhân Thánh Âm Tông. Đây là vinh dự lớn nhất của đệ tử Thánh Tông. Nghĩ đến điểm ấy, có thể độ tin cậy của chuyện này cũng không phải quá cao.
- Ừ! Cuối cùng hắn cũng sẽ đến. Đến lúc đó sẽ biết! Hồng Mộc, ngươi đi thi triển chút áp lực với Thánh Tông!
- Dạ, lão tông chủ!
Nói xong, Hồng Mộc lắc mình tiến về phía hư không, sau đó vững vàng dừng ở trung tâm trường quyết đấu, nhìn lướt qua bốn phía nói:
- Đại biểu Thánh Tông chính là kẻ nhát gan như thế sao? Lâu như vậy còn không thấy bóng dáng. Nếu sợ, mời các ngươi rời khỏi đây!
Một câu này, khiến rất nhiều đại thụ rung động. Những lời này không thiếu phần cay độc. Với tính tình Thánh Tông, nếu Nghệ Phong để bọn họ mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, sợ là một đám sẽ về trả thù Nghệ Phong.
Cả đám cao thủ đến từ Thánh Tông đều lầm rầm oán thán Nghệ Phong. Nghệ Phong đại biểu chính là toàn bộ Thánh Tông. Không đến, vậy chính là đại biểu toàn bộ Thánh Tông sợ hãi nhát gan.