Mị Ảnh

Chương 81: Thực lực thật sự





Nghệ Phong né sang một bên, tùy ý để cơn lốc thổi tung y phục của mình, cánh tay tê dại khiến hắn không khỏi cảm thán. Lưu Phong xác thực cường hãn. Nếu là Sư Cấp tam giai bình thường dưới tay mình, tuyệt đối không thể chiếm được tiện nghi của Nghệ Phong. Thế nhưng, Lưu Phong lại khác, vũ kỹ của hắn không thua kém mình, lực lượng lại mạnh hơn, khiến mình cũng không dễ dàng đối phó, nếu không nhờ thân pháp Mị Ảnh, Nghệ Phong thật sự không phải đối thủ của hắn.
Khi Nghệ Phong đang suy tư có nên dùng vũ kỹ khác hay không, nắm đấm của Lưu Phong lại bỗng nhiên lao tới, ngưng tụ thành một đạo đấu khí hình kiếm, phảng phất như độc xà, mang theo đấu khí hung mãnh, hung hăng đập tới.
- Muốn chết, đang quyết đấu với ta lại dám thất thần.
Lưu Phong âm trầm hét lên, chưởng thế trên nắm đấm lại một lần nữa ngưng đọng, bạo phát lục quang chói mắt.
- Khốn kiếp...
Quyền thế bất ngờ này khiến Nghệ Phong đang thất thần căn bản không cách nào né tránh, hắn hít sâu một hơi, đấu khí trong cơ thể giống như sóng cả cuộn trào không ngừng tuôn ra. Theo đấu khí rót vào, bàn tay phải nãy giờ vẫn không thấy hiện ra quang thải, mơ hồ có bạch quang nhàn nhạt.
Quyền thế của Lưu Phong lao tới trong chớp mắt, ánh mắt Nghệ Phong phát lạnh, tốc độ của đấu khí trong kinh mạch lại nhanh hơn mấy phần.
- Tàn Miên Quyền ...
- Kiếm Ngân...
Hai tiếng gầm giận dữ vang lên, chấn động tất cả mọi người, cuối cùng cường thế của hai người cũng chính diện đối chọi, đấu khí cường đại áp bách toàn bộ hư không tạo ra những âm hưởng như sét đánh, từng đợt rung động.
- Hai tên tiểu tử này thật sự ngang sức ngang tài.
Đại trưởng lão nhìn thấy màn này, không nhịn được cảm thán nói. Công pháp Nhật giai trước mặt người ngoài quý giá không gì sánh được, nhưng đối với tổ chức khổng lồ như Thánh Tông mà nói, cũng không phải thứ gì quá quý giá.
- Ha ha, một chiêu này sợ là Nghệ Phong phải chịu thiệt rồi. Lực lượng của hắn vẫn còn thiếu.
Nhị trưởng lão cười nói, trong mắt lại tràn đầy tư thái thưởng thức.
- Ầm...
Chấn hưởng cường đại khiến tảng đá dưới chân hai người, trong nháy mắt bạo liệt. Trước sự quan sát chăm chú của mọi người, một sóng năng lượng từ chỗ nắm đấm hai bên tương giao, giống như cuộn sóng lan tràn, dư âm của năng lượng cường đại khiến mái tóc dài phóng khoáng của Lưu Phong và Nghệ Phong bị thổi bay.
Hai người như đứng trong pháo hoa, y phục tung bay, tiêu sái vô cùng, hoàn toàn không cân xứng với sóng năng lượng mạnh mẽ kia.
Luồng công kích cường lực, khiến trên người hai bên đều tuôn ra lực lượng cường đại, không hẹn mà cùng lùi về phía sau, thân ảnh không ngừng biến ảo, đánh tan luồng lực khổng lồ này.
Hai người bước đi một bước, tảng đá dưới chân trong nháy mắt lại văng tung tóe. Mọi người nhìn đá vỡ nằm la liệt xung quanh, đều sững sờ kinh hãi:
- Đây chính là sức mạnh Sư Cấp sao? Quả nhiên không cùng tầng thứ với Sĩ Cấp.
Nghệ Phong cũng không biết mình đã lùi xuống bao nhiêu bước, hắn quỳ một gối xuống đất, khóe miệng mơ hồ có vết máu. Hắn đưa tay lau sạch, âm hàn không gì sánh được.
Một chiêu này, hắn thất bại, mặc dù hắn đã mượn thân pháp Mị Ảnh đánh tan một phần lớn lực đạo, thế nhưng cuối cùng luồng lực cực đại này vẫn khiến hắn bị phun máu.
- Sức mạnh của mình và hắn vẫn có chênh lệch.
Nghệ Phong dẹp yên huyết khí trong cơ thể. Lúc này sSắc mặt mới hồng hào trở lại, mặc dù thoạt nhìn có chút chật vật, thế nhưng cũng không bị thương quá nặng.
Đám đệ tử của Thánh địa nhìn thấy màn này, đều hít sâu một hơi, mặc dù sau chiêu này Nghệ Phong bị đánh phun máu, thế nhưng trong lòng bọn họ cũng không dám châm chọc. Nếu đổi thành bọn họ, sau chiêu vừa rồi, sợ rằng đã bị thương mất mạng.
Năm đại trưởng lão thấy Nghệ Phong âm trầm, không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Từ đầu đến cuối, Nghệ Phong đều chỉ dùng Tàn Miên chưởng. Bọn họ biết rõ, tiểu tử này còn cất giấu rất nhiều thứ.
Nhưng nhớ tới tông môn của Lưu Phong, bọn họ cũng không quá lo lắng. Lưu Phong làm sao chỉ biết sử dụng vũ kỹ nhỏ bé như vậy.
- Được lắm...
Nghệ Phong đứng dậy, sờ vết máu trên khóe miệng, chỉnh lý lại y phục có chút lộn xộn, lạnh lùng nhìn Lưu Phong.
- Vừa rồi chỉ là khởi động, tiếp theo, bản thiếu sẽ dùng toàn lực. Hi vọng, đến cuối cùng, ngươi còn có thể sống sót rời khỏi nơi đây.
Nghệ Phong khẽ phủi bụi trên người, bình thản nhìn Lưu Phong nói.
Đại trưởng lão nghe thấy câu này, trong lòng hoảng hốt: Tiểu tử này lại dám động sát tâm.
Hắn nhìn biểu tình bất cần của Nghệ Phong, bất giác nghĩ tới vũ kỹ nào đó, nếu như Nghệ Phong dùng vũ kỹ đó, Lưu Phong sợ là sẽ bị đánh thành mảnh vụn.
- Nghệ Phong, không được hồ đồ.
Đại trưởng lão quát lên, trong lòng hơi có chút căm tức, vì trận quyết đấu, không đáng để Nghệ Phong vận dụng chiêu đó.
- Ha ha, ngài yên tâm, chỉ là một tên rác rưởi mà thôi, không biết ta còn cất giữ rất nhiều át chủ bài sao.
Nghệ Phong cười cười, không hề để ý nói.
Câu nói này khiến mọi người đều đưa mắt lén nhìn nhau, không rõ ý tứ bên trong. Ngược lại trong đôi mắt của Thi Đại Nhi lại chớp động quang mang kỳ dị.
- Phong ca ca còn có át chủ bài khiến cả Đại trưởng lão cũng bị chấn động?
Trước sự nghi hoặc của năm đại trưởng lão và quỷ dị của đám đệ tử, Nghệ Phong bỗng nhiên nhấc ống quần của mình lên, động tác khó hiểu này khiến mọi người đều ngạc nhiên.
- Keng...
Tiếng kim loại chạm đất khiến mọi người nhất thời đều chuyển ánh mắt nhìn thứ rơi xuống từ trên đùi Nghệ Phong. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Giờ khắc này, toàn trường yên tĩnh không một tiếng động, bao gồm cả đám người Đại trưởng lão, vẻ mặt chấn động và kinh ngạc. Nhìn đám kim loại màu đỏ đồng và màu đen trên mặt đất, tất cả tựa hồ như không dám tin.
Vừa rồi Nghệ Phong vẫn cột những thứ này chiến đấu sao? Nhìn bề ngoài, những thứ này chí ít không dưới trăm cân. Nhớ tới vừa rồi lực lượng của hắn và Lưu Phong ngang sức ngang tài, tất cả đều không khỏi hít một ngụm lương khí.
Lưu Phong đứng đối diện với Nghệ Phong, càng mở to mắt nhìn kim chúc chớp động quang mang, tựa hồ không tin có người có thể đeo những thứ này mà chiến đấu với mình lâu như vậy.
- Quả nhiên, không hổ là Nghệ Phong, đệ tử thần bí nhất Thánh địa.
Trong lòng mọi người bất giác đều hiện câu nói này, nhãn thần nhìn về phía Lưu Phong có chút đồng tình, thông cảm.
Nghệ Phong vặn vẹo tay chân, cảm giác trên người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn thoải mái đá chân, không có đồng khối và vẫn thạch trăm cân kia trói buộc, đấu khí vận chuyển trong cơ thể cũng linh hoạt hơn.
Nghệ Phong có tự tin, hiện tại nếu như tiếp đón quyền vừa rồi của Lưu Phong, tuyệt đối sẽ không bị thương phun máu.
Năm đại trưởng lão nhìn thấy màn này, đều liếc mắt nhìn nhau.
- Không thể đả kích dáng vẻ kiêu ngạo của Nghệ Phong được rồi. Ở Thánh địa, không còn ai có thể là đối thủ của Nghệ Phong.
Đại trưởng lão liếc nhìn Thi Đại Nhi đang há to miệng, sửng sốt nhìn Nghệ Phong, thì thào lẩm bẩm:
- Ngay cả Thi Đại Nhi cũng thế.
Chỉ trong một năm, Nghệ Phong đã trưởng thành đến mức này, có thể nói là kinh khủng.
Chỉ có điều, đồng thời với kinh hãi, trong lòng đám người trưởng lão lại càng vui mừng: Nghệ Phong càng kinh khủng, vậy lợi ích của Thánh địa không phải sẽ càng nhiều.
- Thử tấn công bản thiếu một lần nữa đi, hi vọng ngươi còn có thể đánh ta phun máu như vậy.
Nghệ Phong sửa sang lại ống quần của mình, quay sang bình thản nói với Lưu Phong.