Mị Ảnh

Chương 956: Kiêu ngạo




 
Chuyển Long Minh lại cho Long Thiên, lúc này Nghệ Phong cũng không quản tới Long Thiên xử lý vấn đề Tôn lão thế nào, hắn dẫn theo Điệp Vận Du và Thi Đại Nhi cùng với Liễu lão bay nhanh về phía thành nhỏ gần nhất, tìm được một nơi đặt chân, khôi phục lại sức lực.
Mặc kệ là Nghệ Phong hay Điệp Vận Du, trải qua một trường đại chiến đều có vẻ cực kỳ suy yếu, thế nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội điều dưỡng.
Lúc này có Long Thiên dẫn theo một chúng cường giả, dưới tình huống không còn mối lo, Nghệ Phong và Điệp Vận Du được an tâm điều dưỡng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Tại trong thành nhỏ, ngây người ba ngày, Nghệ Phong và Điệp Vận Du đều ở trong phòng, xung quanh gian phòng liền hội tụ tới năng lượng nồng nặc kinh khủng, khiến Liễu lão và Thi Đại Nhi ở bên ngoài phải nhăn mặt.
Cũng bởi vì năng lượng nồng nặc hội tụ, tạo ra một trận rối loạn trong thành nhỏ. Đối với đại đa số dân chúng mà nói, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy qua năng lượng bạo động như vậy, tự nhiên vô cùng kinh hãi.
Tới ngày thứ ba, năng lượng nồng nặc đang đang hội tu tới gian phòng Nghệ Phong rốt cục biến mất, điều này khiến cho Liễu lão và Thi Đại Nhi thở dài một hơi, tuy rằng bọn họ biết do Nghệ Phong tu luyện dẫn tới, thế nhưng không khó bảo chứng được rất nhiều người coi đây là hiệu quả của linh khí. Tuy rằng bọn họ cũng không sợ có người động tâm tư, thế nhưng không dính phải phiền phức vẫn tốt hơn.
Nguyên vốn tưởng rằng sau ba ngày Nghệ Phong và Điệp Vận Du sẽ đi ra khỏi gian phong, thế nhưng cửa phòng vẫn đóng chặt, làm cho hai người đợi ở bên ngoài chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục chờ đợi.
Ở trong gian phòng, Điệp Vận Du đã sớm mở mắt, chăm chú nhìn vào Nghệ Phong đang ngồi xếp bằng trước mặt. Tuy rằng Điệp Vận Du bị thương một chút, thế nhưng qua ba ngày điều dưỡng, tuy rằng vẫn còn một điểm thương thế nhỏ, nhưng không còn là vấn đề quá lớn, chậm rãi liền có thể khôi phục lại.
Huống chi có Nghệ Phong là y sư cao giai, một chút thương thế đó căn bản không đáng nhìn.
Khiến Điệp Vận Du nghi hoặc chính là, tinh thần Nghệ Phong đã sớm khôi phục đế đỉnh phong, thế nhưng Nghệ Phong lại chậm chạp không có tỉnh lại, điều này khiến cho Điệp Vận Du cũng chỉ có thể cùng đợi Nghệ Phong. Nhìn một Sư cấp ngày trước đã phát triển tới nông nỗi này, Điệp Vận Du đồng dạng có được cảm giác tự hào.
- Thật hi vọng mười năm sau, lại thấy ngươi mạnh hơn rất nhiều!
Điệp Vận Du thì thào tự nói, có chút si mê nhìn Nghệ Phong.
Tựa hồ nghe được tiếng Điệp Vận Du, Nghệ Phong rốt cuộc có chút động tác, nguyên bản hai tay đang thả lỏng cũng mạnh mẽ biến động, năng lượng mới đình chỉ không còn tiến vào cơ thể Nghệ Phong lại một lần nữa dũng mãnh đi vào.
Phốc
Dưới cỗ lực lượng dũng mãnh tiến vào này, một ngụm máu tươi cũng từ trong khóe miệng của Nghệ Phong phun ra, sắc mặt của Nghệ Phong nguyên bản hồng nhuận cũng biến thành trắng bệch.
- Nghệ Phong…
Điệp Vận Du khẩn trương, vừa định làm gì đó thì thấy Nghệ Phong mở mắt, cười nói với Điệp Vận Du:
- Không có việc gì, trùng kích bình cảnh thất bại mà thôi.
Nghe thế, Điệp Vận Du có chút trách cứ hỏi:
- Ngươi vừa mới đạt được Vương cấp cửu giai, lúc này sao có thể trùng kích bình cảnh Tôn cấp.
Nghệ Phong cười khổ lắc đầu, nói:
- Không phải bình cảnh võ giả!
Điệp Vận Du sửng sốt nói:
- Nhiếp hồn sư?
Nghệ Phong gật đầu, nói:
- Thật không ngờ, đã có hồn lực Vương cấp đỉnh phong, vẫn không thể dung nạp thêm một tia hồn lực tiến vào nguyên hồn!
Nói đến đây, Nghệ Phong nhịn không được thở dài một hơi, trong nguyên hồn bởi vì có tử khí lưu lại ám tật, mạnh mẽ ngăn cản nhiếp hồn thuật đề thăng. Nghệ Phong tuy rằng cảm giác đạo bình cảnh kia vừa chạm liền có thể phá, đi vào lục tinh trung giai, thậm chí cao giai cũng không phải vấn đề quá lớn. Thế nhưng bị ám tật mạnh mẽ ngăn cản, nguyên hồn không thể dung nhập thêm hồn lực, sao có thể đột phá?
Nhớ tới khi trước mượn Phệ Châu cũng không thể đề cao thêm một giai đẳng cấp cho nhiếp hồn thuật, Nghệ Phong rốt cục thu liễm tâm tư, khi chưa xua tan tử khí trong nguyên hồn ra ngoài, sợ rằng kiếp này vô vọng đề cao nhiếp hồn thuật.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong cũng có chút bất đắc dĩ. Nghệ Phong thật ra không hề quên Phệ Cốt Tà Quyết, thứ này không hổ khiến Nghệ Phong tiêu hao rất nhiều tinh lực để có được, trình độ kinh khủng bức thẳng tới công pháp Thiên giai. Tử khí nghìn năm cư nhiên cũng bị nó khống chế, hơn nữa có tử khí ngoài nghìn năm thúc đẩy, tốc độ tu luyện tăng nhanh không chỉ mấy lần. Điều này khiến Nghệ Phong hoài nghi, liệu có phải tử khí càng tinh thuần, tu luyện Phệ Cốt Tà Quyết lại càng nhanh.
Nghĩ tới khả năng này, Nghệ Phong cực kỳ hưng phấn, tử khí tại thủy linh châu trên Tru Tiêm Kiếm cũng không ít, nếu nhưng lấy toàn bộ dùng để tu luyện Phệ Cốt Tà Quyết, vậy sẽ kinh khủng cỡ nào?
Hơn nữa, điểm chết người chính là, thứ lực lượng âm tà như tử khí dùng để đối địch, có thể tăng thêm uy lực tới cực đại. Từ Quỷ động chủ có thể nhìn ra, tử khí đối phương hỗn tạp như vậy đã đủ kinh khủng, hầu như vô địch trong nhóm Vương cấp đỉnh phong. Vậy nếu dùng tử khí ngoài nghìn năm đối địch sẽ sản sinh hiệu quả kinh khủng cỡ nào?
Nghệ Phong không thể tưởng tượng được, thế nhưng Nghệ Phong cũng biết, vô địch trong cùng giai là chắc chắn, về phần có thể khiêu chiến vượt giai thì không rõ ràng lắm, chỉ khi hắn đạt được trình độ này thì mới rõ ràng.
Chỉ tiếc nuối chính là, tuy rằng Phệ Cốt Tà Quyết có thể khống chế tử khí, thế nhưng lại không thể rút tử khí từ trong nguyên hồn đi ra. Nguy cơ tử khí bạo động hao tổn nguyên hồn đã được tiêu trừ, Nghệ Phong cũng không cần lo lắng tử khí nguy hiểm tới tính mệnh. Thế nhưng tử khí lưu lại ám tật lại không có cách nào thanh trừ.
Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi một lần nữa nghĩ tới Lạc Hà cốc, chỉ có thể ký thác hi vọng trên nước thành tại Lạc Hà cốc. Tuy rằng hiện tại không nguy hiểm tới sinh mệnh, thế nhưng Nghệ Phong cũng không thể mặc cho đẳng cấp nhiếp hồn sư bị trì trệ không đề cao được.
- Khụ, đẳng cấp nhiếp hồn sư không thể đề thăng, cũng không dám thôn phệ tử khí trong thủy linh châu. Có Phệ Cốt Tà Quyết, tài nguyên như vậy không thể lợi dụng, thật là lãng phí của trời.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, cảm giác đấu khí trong cơ thể được đề cao không ít, khóe miệng cũng nở nụ cười. Lấy tốc độ này, nhiều nhất trong vòng một năm liền có thể trùng kích Tôn cấp.
Nếu có người biết Nghệ Phong vừa đạt Vương cấp cửu giai không lâu liền tuyên bố một cách tự tin trong vòng một năm sau trùng kích Tôn cấp, tất nhiên sẽ phải chấn động dại ra, tại tình huống bình thường, người khác phải mấy mấy năm cũng không nhất định có thể trùng kích Tôn cấp.
- Thương thế của nàng không có việc gì chứ?
Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Điệp Vận Du, hỏi.
Điệp Vận Du lắc đầu nói:
- Chút vấn đề nhỏ, tu dưỡng vài ngày đã tốt rồi.
Nghệ Phong nắm lấy tay Điệp Vận Du, cẩn thận dò xét một phen, sau một lát liền nói:
- Đúng là chút vấn đề nhỏ, chờ một chút ta cho nàng mấy viên đan dược, nghĩ đế sẽ rất nhanh khỏi hẳn.
- Được! Chúng ta ra ngoài thôi, lần này chữa thương đã tốn hao không ít thời gian, bọn họ chờ cũng sốt ruột rồi.
Điệp Vận Du ôn nhu nói.
Nghệ Phong gật đầu, cùng với Điệp Vận Du sánh vai bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa phòng, Thi Đại Nhi lộ vẻ mừng rỡ, đi tới trước người Nghệ Phong, ôm lấy cánh tay hắn, nói:
- Phong ca ca, ca ca không sao chứ?
Điệp Vận Du nhìn thoáng qua cánh tay Nghệ Phong được Thi Đại Nhi ôm, hơi cau mày nhưng cũng không nói gì thêm, ngược lại quay qua Liễu lão, nói:
- Liễu lão, phiền ngài đợi lâu!
- Không sao! Không sao!
Liễu lão cười nói, liên tục xua tay, đồng thời liếc mắt quỷ dị nhìn Nghệ Phong, thầm nghĩ Nghệ Phong và thiếu gia năm đó giống hệt nhau, đều cùng một dạng thích trêu chọc nữ nhân.
Thi Đại Nhi lúc này cũng phản ứng qua, sắc mặt có chút đỏ ửng buông tay Nghệ Phong, ngược lại tới ôm cánh tay Điệp Vận Du, nói với nàng:
- Điệp tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?
Điệp Vận Du liếc mắt nhìn Thi Đại Nhi, mỉm cười nói:
- Không có việc gì, khiến các ngươi lo lắng rồi!
Thi Đại Nhi vội lắc đầu, nói:
- Ta còn chưa cảm tạ Điệp tỷ tỷ cứu ta đây!
Nhìn dáng dấp Thi Đại Nhi như vậy khiến sắc mặt Nghệ Phong cực kỳ cổ quái. Tiểu ma nữ này khách khí như vậy từ khi nào? Lẽ nào thật sự là so Điệp Vận Du cứu nàng?
Đối với cử động của Thi Đại Nhi, Nghệ Phong không nghĩ ra và cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ cần hai nàng không đánh tới, những chuyện khác mặc kệ cho các nàng vui đùa.
- Liễu lão, còn có một việc cần ngài xuất mã!
Nghệ Phong quay qua nói với Liễu lão.
Liễu lão cười nói:
- Nói đi, lại muốn quấy với ai nữa?
Một câu nói này khiến Nghệ Phong phải đỏ mặt, cười hắc hắc nói:
- Văn Linh cốc! Chuyến này bị bọn họ vây giết, nếu không may mắn đã sớm bị đối phương chém giết rồi. Quan trọng nhất là, ta đang có một thứ, nếu như tin tức bị họ truyền ra, sợ rằng sau này phiền phức kéo tới không ngừng, thế nên…
Liễu lão nghe được Nghệ Phong nói, hơi nhíu mày, nói:
- Thứ gì nghiêm trọng như vậy?
- Linh khí!
Nghệ Phong không che giấu Liễu lão, nói thẳng ra.
- Lúc đó tại trong di chỉ xuất hiện một kiện linh khí, đối phương hiện tại không truyền ra ngoài, rất có thể là sợ có thế lực khác tham dự tranh đoạt. Thế nhưng, lần trước ở đế đô đánh một trận, khó bảo đảm bọn họ nghĩ không còn quá lớn hi vọng tranh đoạt, sẽ loan tin ra ngoài. Nếu như vậy mà nói, ai cũng biết giá trị linh khí thế nào, lực hấp dẫn tới một vài lão gia hỏa cũng không nhỏ.
Liễu lão nghe được Nghệ Phong nói, cũng thận trọng hẳn lên, thật không ngờ Nghệ Phong cư nhiên thu được linh khí trong di chỉ viễn cổ.
- Ngươi lý giải bao nhiêu về Văn Linh cốc?
Liễu lão không hổ kinh qua bao nhiên năm tháng, lập tức hỏi tới chỗ then chốt.
Nghệ Phong còn chưa nói gì, Thi Đại Nhi tại bên cạnh đã nói xen vào:
- Văn Linh cốc, thuộc về thế lực tam lưu, nếu như Phong ca ca nguyện ý, chờ sư tôn trở về, ta dẫn người đi vào diệt là được.
Nghe được Thi Đại Nhi nói, Nghệ Phong lắc đầu:
- Ta cũng không dám đặt hi vọng lên người sư tôn nàng, chờ nàng trở thành tông chủ Thánh Âm Tông rồi mới nói. Nàng mới nói Văn Linh cốc là thế lực tam lưu, biết có bao nhiêu Tôn cấp không?
Thi Đại Nhi nói:
- Hẳn là ba, nhưng không rõ thực lực cụ thể thế nào, chỉ là nghe nói cốc chủ bọn họ sau một phen kỳ ngộ, thực lực tăng vọt, nhưng dù tăng vọt cũng không đạt được thực lực Tôn cấp cao giai. Huống chi cũng không biết chuyện đó có phải thực hay không!
Nghe được những lời này của Thi Đại Nhi, Nghệ Phong thở dài một hơi, cười nói:
- Ba Tôn cấp mà thôi, dễ dàng có thể tiêu diệt được!
Liễu lão nói:
- Tuy rằng hiện tại sức chiến đấu của ngươi không sai biệt lắm với Tôn cấp, thế nhưng muốn diệt Văn Linh cốc, dựa vào ba người chúng ta sợ rằng còn kém một bậc.
Nghệ Phong cười ha ha, nói:
- Giúp Long Thiên đại ân như vậy, hỏi mượn hắn một hai người hẳn không là vấn đề. Tôn cấp dành cho các người xử lý, về phần những Vương cấp khác có ta và Yêu Ngọc là đủ rồi!
- Lần này, phải triệt để kiêu ngạo, nhấc bay Văn Linh cốc. Không phải chúng thích vây công sao, lần này chơi đùa mới chúng một trận!