<!--VIP stories-->var listStoriesVip=["
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân","
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Cổ Thần Vương","
Tuyệt phẩm Huyền Huyễn - Tuyệt Thế Vũ Thần","
Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc","
Tuyệt phẩm Ngôn Tình - Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ","
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thiên Đạo Đồ Thư Quán","
Tuyệt phẩm Kiếm hiệp - Cao Thủ Thâu Hương","
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thần Đạo Đan Tôn","
Tuyệt phẩm tiên hiệp - Thái Sơ","
Tuyệt phẩm Đô Thị - Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân"];document.write(listStoriesVip[Math.floor(Math.random()*listStoriesVip.length)]);<!--End-VIP stories-->Bởi vậy, những người vì hâm mộ danh tiếng của hắn từ khắp nơi tìm đến, muốn dùng rất nhiều tiền tài của cải để xin Mai Đan Thanh múa một khúc đều bị thánh chỉ này hù dọa chạy hết.
Hoàng Thượng rõ ràng chỉ muốn một mình ông ta có thể nhìn thấy kỹ thuật nhảy kỳ diệu sánh ngang tiên tử trên trời này thôi.
"Hoàng Thượng không phải đã hạ thánh chỉ rồi đó thôi, ngài cũng không cần bận rộn nữa." Tứ Nương còn bưng cái chén trong tay, thức ăn đáng thương sắp nguội lạnh hết rồi mà người nào đó vẫn chưa muốn chạm đến.
"Ông ta chỉ nói là ta không thể khiêu vũ, đâu có nói là ta không thể viết bài hát." Gần đây hắn luôn luôn có một loại linh cảm giống như một luồng giai điệu sắp xuất hiện, hắn muốn nắm bắt nhưng vẫn không bắt được.
Khiêu vũ không phải là hứng thú chủ yếu của hắn, lại càng không phải là nguồn gốc phát tài của hắn, mà là sáng tác ra một khúc nhạc hay và cảm động mới chính là tài nguyên thật tốt để hắn kiếm tiền, cũng là hứng thú của hắn.
Huống chi, hắn không khiêu vũ thì tốt hơn, đỡ phải đụng chạm tránh né những tên sắc quỷ, thực ra hắn làm sao mà không biết những tên sắc quỷ này chỉ mượn rượu làm loạn mà thôi.
Tất cả mọi người đều muốn nhìn thử xem nam nhân này hình dáng xấu đẹp như thế nào mà lại bị Hoàng Thượng tưởng lầm là mỹ nhân, còn thiếu chút nữa đã đem vào chốn hậu cung? Và kỹ thuật nhảy kia ra sao mà có thể khiến cho Hoàng Thượng mê luyến không dứt như vậy?
Hại hắn bị hành hạ vài buổi tối, ngủ không ngon, ăn không vô, thật là làm hắn tức chết.
"Người là sắt, cơm là thép, không muốn ăn cũng phải ăn no, mới có trí nhớ suy nghĩ những thứ phức tạp kia chứ?"
Tứ Nương thật không hiểu, những thứ hình thù kỳ quái phát ra âm thanh kia lại có thể phát ra âm luật tuyệt với, thật là quá mức kỳ lạ! Thậm chí ánh mắt của bà nhìn nam nhân đang đứng trước mặt bà đây cũng có thêm nhiều bội phục cùng tôn kính.
Mặc dù bề ngoài của hắn đúng là sẽ đem tới rất nhiều lời phê bình hoặc ái mộ nhàm chán, nhưng chỉ cần những ai có quen biết với hắn điều biết rằng, bên trong vẻ xinh đẹp hoàn mỹ kia là một tài năng thiên phú.
Thấy Tứ Nương lo lắng như vậy, nhưng mình lại thật sự ăn không vô, Mai Đan Thanh không thể làm gì khác hơn là thuận miệng bịa ra một thứ mình muốn ăn, trì hoãn thêm thời gian và phân tán lực chú ý của bà, ít nhất là không muốn bà hiện tại phiền hắn thêm.
"Bánh chưng."
"A?" Tứ Nương nghe không rõ.
"Ta muốn ăn bánh chưng."
Đừng nói là muốn ăn bánh chưng, chỉ cần hắn muốn ăn món gì thì dù là Mãn Hán Toàn Tịch (1), Tứ Nương cũng sẽ làm được cho hắn ăn no.
"Được, được, được, Tứ Nương lập tức đi làm, ngài ngoan ngoãn chờ."
"Vâng." Nói xong, hắn còn lộ ra một nụ cười xinh đẹp, nụ cười này là chiêu bài để hắn có được tất cả những gì hắn muốn——Gần như tất cả.
Như vậy chắc là có thể thanh tĩnh một đoạn thời gian, hắn có thể bắt đầu công việc.
Chỉ một lúc sau, Tứ Nương đã chạy về tới, trong tay còn lôi kéo một cô nương xinh xắn nhưng xa lạ, nhanh chóng chạy về hướng hắn.
"Bánh chưng tới đây."
Nhất thời, tiểu cô nương cứ bị tha lôi như vậy kéo tới, cùng hắn mặt đối mặt. Nếu hắn mà không kịp thời vươn tay chạm vào cái trán của nàng, chỉ sợ nàng sẽ bị Tứ Nương đem quăng cả thân thể lên người hắn.
"Không phải là muốn ta ăn nàng ấy chứ?" Nhìn kiểu gì thì tiểu nữ nhân này cũng không giống như là cái bánh chưng nha?
"Ta......" Song Hỷ ấp úng, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một tiên nữ, khẩn trương nói không ra lời.
Hơn nữa tại sao có thể cùng tiên tử dựa vào gần như vậy? Thật không lễ phép chút nào.
Song Hỷ quỳ xuống đất liền tại chỗ, hướng Mai Đan Thanh lạy giống như là đang bái thần lễ phật.
"Nàng làm gì đó?" Mai Đan Thanh cau mày, không hiểu hỏi.
"Song Hỷ, con đang làm gì?" Tứ Nương cũng cảm thấy thật kỳ quái.
"Tứ nương à, có tiên nữ, nhanh bái lạy đi."
Không khí đột nhiên cứng nhắc, sắc mặt Tứ Nương lập tức trắng bệch, bà liếc nam nhân bên cạnh một cái, lo lắng sợ Song Hỷ đã phạm một sai lầm lớn, còn không biết chết sống mà ngây thơ nói như thế.
Trong phủ người nào mà không biết những chữ xinh đẹp, tuyệt sắc, mê người đều dùng để chỉ một vị cô nương, nhất định không được phép nói ra trong phạm vi nghe được của Mai Đan Thanh, nếu không thì...
"Mang xuống đánh mười đại bản." Mai Đan Thanh lạnh lùng ra lệnh.
Song Hỷ lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt mở thật to, chớp chớp không hiểu.
"Vương gia, nàng không phải là người làm trong phủ, không hiểu gia quy này." Tứ Nương vội vã muốn thay cô nương nhỏ cầu xin tha thứ. Bà không muốn ngay cả mục đích lôi nàng đến nơi này vẫn chưa kịp nói ra mà nàng đã mang cái mông sưng về nhà rồi.
"Vậy cũng tốt!"
Hai người vừa nghe đến những lời này, lập tức thở phào nhẹ nhõm.