Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 10




Ngồi ở trong bồn tắm mờ mịt hơi nước, Lăng Tuyết Mạn thất thần, đáy mắt lại một lần nữa trở nên mơ hồ.

Không dám cho nha hoàn thấy đầy người nàng là dấu vết bị người ta chiếm đoạt, làm cho người ta biết nàng đã không còn hoàn bích, cho nên nàng dấu đi tấm drap giường dính máu, lấy cớ bảo nha hoàn đổi cái mới, lại đuổi các nàng đi ra.

Hiện tại chỉ có một mình, nàng muốn khóc rống một hồi nhưng lại chỉ dám khóc nức nở hòa với hơi nước quanh thân thể.

Ăn không thấy ngon, dùng xong đồ ăn sáng liền ngủ.

Trong mộng Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn từng bước một đi về phía nàng chất vấn: "Ngươi đội nón xanh cho bổn vương sao? Nếu không muốn sống thì đi xuống gặp bổn vương đi! Đi! Đi!"

"Không phải lỗi của ta, không phải ta. Ta cũng không muốn. Không được. Ta không thể chết. Không được!"

Lăng Tuyết Mạn chảy đầy mồ hôi, nói mê, hai tay giơ loạn trong không trung, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Đột ngột tỉnh lại, mắt mở thật to quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình còn ở trong gian phòng kia! Than một tiếng, chui vào chăn gấm, nước mắt trút xuống không dứt.

Khóc một lúc, Lăng Tuyết Mạn mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến lúc Xuân Đường Thu Nguyệt tiến vào gọi nàng rời giường.

"Vương phi, công chúa Nhã Phi đến phúng viếng. Nô tì hầu hạ ngài rửa mặt chải đầu."

Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn nhịp, ngước mắt hỏi: "Công chúa?"

"Công chúa Nhã Phi là con gái của Hoàng Hậu nương nương, là huynh muội ruột với Vương gia chúng ta, lúc này đang khóc ở trước linh đường Vương gia! Vương phi mới gả vào phủ, vẫn nên nhanh đi ra ngoài, miễn cho người khác mượn cớ hãm hại." Thu Nguyệt bình thản nói.

Lăng Tuyết Mạn gật đầu một cách máy móc, "Hiện tại giờ gì?"

"Hồi Vương phi, đã là buổi trưa!"

"Ừ."

Thay quần áo xong, ngồi trước bàn trang điểm, Lăng Tuyết Mạn lần đầu tiên nghiêm túc nhìn mình trong gương. Một lúc sau nhếch miệng tự giễu "Sống lại thành mỹ nữ thì như thế nào? Còn chưa cất bước vào đời đã vào ở trong lồng giam này! Trở thành quả phụ tàn hoa bại liễu!"

"Vương phi, mắt ngài sao sưng như vậy? Nô tì lấy khối băng tới cho ngài đắp một chút đi." Xuân Đường cau mày nói xong liền vội đi ra.

Thu Nguyệt tiếp tục búi tóc cho Lăng Tuyết Mạn, môi giật giật muốn nói cái gì, lại gắt gao ngậm miệng.

Lăng Tuyết Mạn luôn luôn bị vây trong trạng thái hoảng hốt, mãi cho đến khi đi vào linh đường, nhìn thấy năm vị Vương gia ngày hôm qua cùng với một cô nương khóc lóc thương tâm được Mạc Kỳ Diễn nhẹ ôm trong ngực, nhỏ giọng an ủi.

Lăng Tuyết Mạn nhẹ nhàng bước đến gần, giọng nói có chút trầm bởi vì đã khóc nhiều, "Bái kiến các vị Vương gia! Bái kiến Công chúa!"

Nghe vậy mấy người đều đưa ánh mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn. Đôi mắt sưng phồng trên mặt rất rõ ràng, thế cho nên bọn họ có chút kinh ngạc.

Công chúa Nhã Phi nỉ non nhỏ dần, ngẩn ra nhìn Lăng Tuyết Mạn, nghi ngờ hỏi: "Nàng chính là Tứ Vương phi sao?"

"Ừ. Là ta."

Lăng Tuyết Mạn nhẹ nhàng gật đầu. Công chúa Nhã Phi này thoạt nhìn tuổi cũng cỡ nàng, là nữ tử kỳ cực xinh đẹp, khí chất cao quý, trán có bảy tám phần tương tự Tứ Vương gia, trên má có một lúm đồng tiền nho nhỏ. Lúc này bởi vì thương tâm mà trên mặt đầy nước mắt.

Lăng Tuyết Mạn lấy khăn gấm của nàng ra, thò tay lau nước mắt trên mặt công chúa Nhã Phi, cũng buồn bã nói: "Đi cũng đã đi rồi, người ở lại không khóc không có nghĩa là đã quên, mà là đem thương tâm chôn sâu ở đáy lòng. Hắn không có chết mà là đi đến một nơi rất xa. Ở đó không có ốm đau, không có ưu sầu, chỉ có hành phúc."

Nghe vậy, đám người Mạc Kỳ Diễn càng ngạc nhiên nhìn Lăng Tuyết Mạn, tim hơi đập mạnh, có chút mờ mịt, còn có một loại cảm giác nói không rõ ràng.

Tam Vương gia Mạc Kỳ Minh vốn lạnh lùng, cũng hơi giật mình nhưng rất nhanh liền nghiêng đầu, vẫn lãnh đạm làm người ta không dám tới gần.

Công chúa Nhã Phi nhìn Lăng Tuyết Mạn giật mình, cẩn thận hỏi" "Tẩu nói thật sao? Tứ ca…"

"Ừ, chàng sẽ vĩnh viễn sống ở trong lòng những người thương chàng." Lăng Tuyết Mạn mỉm cười, đem bi ai của bản thân phó cho nụ cười này. Nàng phải kiên cường tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình.

"Ta hiểu. Tứ tẩu, cám ơn tẩu!" Công chúa Nhã Phi gật đầu lộ ra một chút tươi cười thật lòng.

Năm huynh đệ thay nhau túc trực bên linh cữu mãi đến đêm. Công chúa Nhã Phi về cung, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên cũng được an bài trở về phòng nghỉ ngơi.

Một đêm này bình yên vô sự.

Lăng Tuyết Mạn bởi vì nghĩ thông suốt, ngủ rất say. Text được lấy tại truyenfulls.com

Chính là nha hoàn chỉ đổi drap giường, chưa đổi chăn, khiến cho nàng ở trong chăn nghe đến một mùi đàn hương nhè nhẹ. Nàng không biết mùi này là của Tứ Vương gia hay là của nam nhân đáng chết kia!

Không được, ngày mai phải kêu nha hoàn đổi chăn. Hai nam nhân này đều đáng chết!

Hừng đông, quản gia thông qua đường hầm bí mật trong thư phòng Mạc Kỳ Hàn tới Hương Đàn Cư.

"Bẩm chủ tử, nô tài đã làm theo chủ tử phân phó!"

"Uống rồi sao?" Mạc Kỳ Hàn nhấp trà, hỏi không có biểu cảm.

Quản gia trả lời: "Vâng. Nô tài nhìn Vương phi uống hết. Mặt khác đã sai Xuân Đường Thu Nguyệt đến bên cạnh Vương phi."

Mạc Kỳ Hàn lạnh nhạt nói: "Ừ. Thời gian này không được làm khó nàng. Nhưng mọi cử động của nàng, ngươi phải theo sát, hiểu chưa?"

"Vâng, chủ tử! Nhưng Vương phi có nhiều bất kính với chủ tử, nô tài phán đoán Vương phi là làm bộ. Nếu là làm bộ, Lăng Bắc Nguyên phái quân cờ này tới có mục đích gì? Là tới thử chủ tử sao? Còn nếu như là thật, để tránh Vương phi…"

Quản gia ngừng lại, dè dặt cẩn trọng nhìn Mạc Kỳ Hàn. Mặt Mạc Kỳ Hàn vẫn không chút thay đổi, chính là ngón trỏ cùng ngón giữa gõ trên mặt bàn, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Lông mày cau trong chốc lát, nói: "Sao? Tư Khuynh, ngươi cho là khả năng nào lớn hơn?"

"Hồi chủ tử, nô tài được tin buổi sáng ngày xuất giá, Vương phi từng giả ngây giả dại không muốn lên kiệu hoa, nổi lên xung đột với Lăng Bắc Nguyên. Về sau ở nửa đường biết chủ tử đã qua đời, Vương phi kích động muốn đi về Lăng gia. Nô tài lại quan sát mỗi tiếng nói cử động của Vương phi hai ngày này, cảm giác không giống như là làm bộ. Nhưng sự việc này trước khi không biết rõ ràng, nô tài không dám kết luận!"

Mạc Kỳ Hàn yên lặng thật lâu, sau đó môi mỏng khẽ mở nói: "Nếu như nha đầu kia thật sự là do Lăng Bắc Nguyên phái tới nằm vùng, tâm cơ quả nhiên không phải tầm thường. Hừ! Có thể làm Nhị ca cùng Ngũ đệ mở miệng nói chuyện vì nàng, không đơn giản!"

"Chủ tử muốn thử Vương phi sao?" Quản gia ngước mắt hỏi.

Mạc Kỳ Hàn trầm ngâm nói: "Ngươi lui đi. Trước không được nhổ cỏ động rắn, không được làm bất cứ chuyện gì. Bổn vương đều có chủ trương. Ngươi tiếp tục theo dõi kỹ Lăng gia là tốt rồi!"

"Vâng, chủ tử! Nô tài cáo lui!"

Thân ảnh đến gần cửa sổ, con ngươi đen thâm thúy u ám.

"Lăng Tuyết Mạn, ngươi tốt nhất chớ đấu cùng bổn vương. Bằng không, mặc dù ngươi là nữ nhân của bổn vương, bổn vương cũng sẽ không tha ngươi!"

Ngày cuối cùng túc trực bên linh cữu, Lăng Tuyết Mạn rốt cục nghe được Tam Vương gia mở miệng nói chuyện!

"Nhị ca, sáng mai hạ táng Tứ đệ. Đệ đột nhiên nhớ tới Tứ đệ lúc còn sống thích nhất nhẫn Tử Ngọc. Ban đầu đó là của phụ thân đệ để lại cho đệ, đệ không nỡ tặng cho Tứ đệ. Ai ngờ Tứ đệ mất sớm, đệ muốn tặng nó cho đệ ấy mang theo đến suối vàng." Mạc Kỳ Minh bi thương nhìn quan tài, lại tháo ra một cái nhẫn từ ngón tay cái.

Lời vừa nói ra, không ai chú ý tới quản gia luôn luôn cúi đầu bỗng biến sắc mặt, cái trán thậm chí toát ra một tầng mồ hôi lạnh! Mắt không dấu vết liếc về phía Nhị Vương gia chờ đợi đáp án.

Những người khác không có ý kiến gì, vì lời nói của Nhị Vương gia – con trưởng - là mệnh lệnh.

Nhưng Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn trầm ngâm một lúc mới chậm rãi nói: "Việc này Nhị ca chỉ sợ không cách nào làm chủ. Khi đã nhập liễm lại muốn khai hòm là việc đại sự! Phụ hoàng đồng ý mới được! Sáng mai phụ hoàng đến, xin chỉ thị của phụ hoàng rồi nói sau."

"Nhị ca! Đệ sợ phụ hoàng không đồng ý. Đệ thật sự muốn cho Tứ đệ đeo nhẫn Tử Ngọc này. Nghe nói nhẫn có thể tránh ma quỷ, còn có thể giữ xác chết hai mươi năm không hư." Mạc Kỳ Minh chau mày lại, gương mặt nghiêm túc mang theo một chút lo lắng.

Mọi người nghe vậy đều mở to hai mắt khiếp sợ nhìn nhẫn trên tay Mạc Kỳ Minh. Lăng Tuyết Mạn cũng hiếu kỳ ló đầu nhìn qua, chỉ thấy nhẫn màu tím óng ánh trong suốt, quanh thân tràn đầy sắc màu xoay tròn lung linh.

Lăng Tuyết Mạn tuy rằng không phân biệt được đồ quý với đồ dỏm, nhưng nhìn sơ qua cũng có thể biết nhẫn Tử Ngọc này không phải vật bình thường!

Có thể giữ xác chết hai mươi năm?

Một câu này làm vài Vương gia kích động cực kỳ. Thất Vương gia Mạc Kỳ Dục chỉ tay vào nhẫn lắp bắp nói: "Tam ca nói thật sao?"

"Đương nhiên là thật. Ba năm trước thái tử đại ca mất, ta cũng không biết nhẫn Tử Ngọc còn có khả năng này nên không có lấy ra. Về sau trong lúc vô ý lục ra bản viết tay của phụ thân ta lúc còn sống, phát hiện bên trong ghi lại về chiếc nhẫn này. Đêm qua đột nhiên nhớ tới liền vội vàng lấy ra cho Tứ đệ." Mạc Kỳ Minh gật đầu nói.

Ngũ Vương gia Mạc Kỳ Lâm cũng kích động nói: "Nhị ca, nói như thế chính là có thể mở hòm thêm một lần!"

Lục Vương gia Mạc Kỳ Sâm cũng gật đầu nói: "Nhị ca, hay là chúng ta bẩm báo phụ hoàng, xem phụ hoàng định đoạt thế nào. Nếu có thể làm cho xác Tứ đệ không hư đương nhiên là vô cùng tốt."

Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn suy tư hồi lâu mới nói: "Theo như lời Lục đệ, sáng mai bẩm báo phụ hoàng. Tấm lòng của Tam đệ, Nhị ca cùng các huynh đệ thay mặt Tứ đệ nói lời cám ơn."

"Nhị ca nói quá lời. Tuy đệ không phải do phụ hoàng sinh ra, nhưng cũng là con cháu Mạc gia. Huống hồ phụ hoàng đối với đệ ân trọng như núi, lại cùng mọi người làm huynh đệ nhiều năm như vậy, một cái nhẫn không coi vào đâu!" Mạc Kỳ Minh nói thật thành khẩn.

Lăng Tuyết Mạn cẩn thận nghiên cứu nhẫn Tử Ngọc trong lòng bàn tay Mạc Kỳ Minh, thầm nghĩ thứ này thật thần kỳ như vậy sao? Mặc dù giữ cái xác hai mươi năm, nhưng sau hai mươi năm cũng sẽ thối, không phải sao? Đem cho một người chết thật sự là lãng phí. Không bằng để cho người sống đi! Ách! Nếu có thể cho quả phụ của Tứ Vương gia thì tốt rồi!

Có thể là ánh mắt Lăng Tuyết Mạn quá mức chăm chú, mà ánh sáng trong con ngươi quá mức rõ ràng, làm năm huynh đệ đều hồ nghi nhìn nàng. Mạc Kỳ Dục ngứa miệng cười khẩy: "Tứ Vương phi thấy kỳ trân dị bảo liền không dời mắt được sao?"