Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 179




Bởi vì phải bái tế vong phu, cho nên Lăng Tuyết Mạn theo quy cũ đổi lại một bộ váy dài tuyết trắng, tóc cài một cây trâm bách hợp màu trắng, làn váy có chút dài, khiến cho nàng đi đứng cẩn thận, chỉ sợ không cẩn thận ngã một cái, ảnh hương đến hình tượng vinh quang của mình.

"Vương phi, năm vị vương gia cùng công chúa Nhã Phi đang chờ vương phi ở đại sảnh." Xuân Đường bước nhanh đến, cười nói.

"A, bái tế phu quân có quy định là giờ Thìn sao?" Lăng Tuyết Mạn xách hai bên váy, thuận miệng hỏi.

Xuân Đường trừng to hai mắt, suy nghĩ một chút nói: "Cái này nô tỳ không nghe nói, nhưng mà nghĩ lại giờ sinh của chủ tử hình như là giờ Mùi đi. Nghe nói sáng nay, hoàng thượng cùng hoàng hậu nương mang theo các vương gia cùng tất cả công chúa trong hậu cung đến điện Long Dương mở tiệc sinh nhật, đến thái miếu dâng hương" (Rin: người đã khuất cũng tổ chức sinh nhật sao?? 0.0)

"A? Long trọng như vậy à?" Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình, thầm nghĩ, xem ra hoàng thượng đối với phu quân đã chết của nàng là phụ tử tình thâm! Ách… vậy nếu như ông ấy biết nàng cho con trai của ông ấy đội nón xanh (*), có thể bị tức chết tại chỗ hay không? (Đội nón xanh: cắm sừng)

Suy nghĩ, không khỏi bước chậm lại, tinh thần có chút bất an, cảm giác áy náy lại một lần nữa quấn quanh nàng thật sâu. Tứ Vương Gia đối với nàng rất tốt, còn giữ lại nhiều người bảo vệ nàng, hầu hạ nàng, nhưng mà nàng lại… thật có lỗi với hắn!

"Vương phi, cẩn thận nhìn đường!"

Thu Nguyệt đỡ một tay, Lăng Tuyết Mạn hồi phục tinh thần nhìn lên, nang đi trên hành lang dài, một chân đã đạp vào bên cạnh lan can, lùi xuống một chút, nàng lúng túng cười: "Ta có chút xuất thần…"

"Vương phi, tâm sự sao lại nặng nề như vậy? Có phải… tưởng niệm chủ tử hay không?" Xuân Đường hiểu ý hỏi.

Hiển nhiên, hai chữ "chủ tử" vào tai Lăng Tuyết Mạn lại trở thành hai người, nàng buồn bã cười, sâu kín nói: "Nghĩ thế nào? Chỉ gặp qua di thể của hắn, sau đó lại nhìn bức họa của hắn, không nói chuyện với nhau qua câu nào, hắn cũng không nhìn qua ta, đây coi là vợ chồng gì chứ?"

"Vương phi, thật ra thì, thật ra thì ngài không cần nghĩ như vậy, chủ tử…" Thu Nguyệt rất không nhịn được muốn nói, nhưng cuối cùng lại không thể, lời đến khóe miệng lại đổi thành "Chủ tử trước đây đã gặp qua ngài, ngài quên sao? Ngài trước kia đã cứu chủ tử."

"Vậy sao?" Lăng Tuyết Mạn lung tung đáp trả một câu, nàng thế nào lại quên? Cho dù có chuyện kia, vậy thì cũng là chủ nhân cũ của thân thể này cứu, không liên quan với nàng.

Đang cất bước, đến cửa đại sảnh, vừa mới bước vào nửa bước, bên trong lại truyền đến một tiếng "ầm" thật lớn, Lăng Tuyết Mạn cùng hai nha đầu hoàn toàn chấn động, Lăng Tuyết Mạn "bịch" một cái ngã ngồi xuống đất, miệng há thành hình chữ "o"!

Xuân Đường, Thu Nguyệt cùng nhau trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc cỡ nửa phút mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng kêu lên "Vương phi!" Hai người luống cuống chân tay đỡ Lăng Tuyết Mạn dậy, "Vương phi, đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta… làm sao ta biết?" Lăng Tuyết Mạn cà lăm một câu, đi vào bên trong, Xuân Đường Thu Nguyệt, vội vàng đỡ nàng một tay, phòng ngừa nàng lại đạp váy ngã xuống.

Vòng qua đại sảnh, bước vào, mắt ba người lập tức trợn tròn.

Trên nền đá cẩm thạch, đặt một cái vật vuông vức đen như mực, trước mặt là bảy cái đầu đang chụm lại, tất cả đều đang tò mò nghiên cứu. truyện được lấy tại Truyện Full

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tiểu Lộ Tử, thằng nhóc kia dám chơi ta sao?" Mạc Kỳ Dục thở phì phò gào to.

"Tiểu thất, gọi Tiểu Lộ Tử vào hỏi một chút đi." Mạc Kỳ Lâm cau mày nói.

Mạc Kỳ Dục gật đầu một cái "Được. Tiểu Lộ…"

"Kêu gào cái gì!"

Đột ngột một tiếng sư tử rống, khiến toàn bộ bảy tầm mắt nhìn tới, bao gồn cả quản gia cùng bảy người kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Lăng Tuyết Mạn từng bước, từng bước đến gần họ!

Bữa tiệc đêm đó Lăng Tuyết Mạn quần áo tuyết trắng, son phấn lạnh nhạt, trang phục thanh nhã thoát tục, chỉ trong chớp mắt lại thấy được nàng của đêm hôm đó, tựa như thần tiên xuất trần, nữ tử tuyệt mỹ không nhiễm thế tục!

"Mấy người đang làm gì? Muốn mưu sát ta sao?" Lăng Tuyết Mạn nhìn chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn đen lại, suy nghĩ đến cái mông nhỏ có chút phát đau, liền tức muốn ói máu, trực tiếp đi đến trước mặt cái vật không biết tên kia, không chút khách khí đá một cước, nói lầm bầm: "Đây là thứ quái quỷ gì? Đen như mực, vừa rối tiếng vang là do nó phát ra sao?"

Từ sau thọ yến, tất cả bọn họ đều bận rộn chính sự, Mạc Kỳ Dục thường ngày rãnh rỗi cũng bị phong quan chức, cả ngày bận rộn không thấy bóng dáng, hôm nay, là lần đầu tiên gặp mặt sau một tháng, lúc này đây, năm nam nhân đều có cảm giác chợt như nằm mộng, nhất thời toàn bộ đều giật mình, ngơ ngác thất thần nhìn Lăng Tuyết Mạn.

Mạc Nhã Phi vừa nghe Lăng Tuyết Mạn nói, vội vàng giải thích: "Mạn Mạn, đây là phát minh do Tiểu Lộ Tử làm, nói có thể đốt bay lên trời, vừa rồi Thất ca nhàm chán, nên nghịch nó, kết quả đột ngột nổ lên một tiếng, là hù tẩu sao?"

"Đúng vậy, hại ta vừa rồi mới đi đến cửa, liền đặt mông ngồi xuống đất!" Lăng Tuyết Mạn oán trách, đi đến một bên quan sát thật kỹ cái thứ có thể bay lên trời cao, Lăng Tuyết Mạn dùng sức xem xem mấy cái, thở dài một hơi.

Đứng lên, nàng chỉ đến trước mặt Mạc Kỳ Dục, đầu ngón tay còn kém một chút nữa là đâm vào mũi hắn, đâm đến giữa không trung, chợt nghĩ vị mỹ nam này dầu gì cũng là vương gia, nên cho người ta mặt mũi, liền tự động thu tay trở về, tức giận nói: "Dục Dục đại ca, ngươi làm cái gì đây? Đây là pháo hoa, phải mang ra sân, đốt kíp nổ thì nó mới phóng lên trời, ngươi phá cái gì? Trong này toàn bộ đều là thuốc nổ, nguy hiểm chết, mới vừa rồi nó không đem ngươi nổ bay, coi như là ngươi may mắn!"

Mồ hôi đổ, may mà nhờ kỹ thuật cổ đại không tốt, nếu là hiện đại, ước chừng tiểu tử này đã bị nổ thành tàn tật.

"Cái… cái gì?"

Mấy nam nhân rốt cuộc cũng hồi thần, Mạc Kỳ Dục kinh ngạc cà lăm.

"Thiệt tình!" Lăng Tuyết Mạn liếc mắt một cái, than thở ngồi xổm nhìn pháo hoa, cau mày nói: "Cái này hư, không bay được, còn cái nào nữa không?"

"Có, còn ba cái." Mạc Kỳ Lâm vội nói.

Mạc Kỳ Diễn nhìn Lăng Tuyết Mạn, đem hàng nghìn nhung nhớ cùng nhu tình hóa thành nhàn nhạt thoáng nhìn, nhàn nhạt hỏi: "Làm sao nàng biết nó là thứ gì?"

"Ta đương nhiên biết, ta…" Lăng Tuyết Mạn đột ngột ngừng nói, thầm mắng mình thiếu chút nữa lỡ miệng, sau khi lúng túng một lúc, mới sợ hãi ngước mắt nhìn về phía người hỏi nàng, ánh mắt lóe lóe, hẳn là hắn!

Trong ánh mắt ẩn chứa nhu hòa cùng tình yêu, làm lòng Lăng Tuyết Mạn run lên, hốt hoảng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Ta…ta, trước kia ta có lén lút chơi qua thứ đồ chơi này, cho nên biết."

Mạc Kỳ Minh đứng bên ngoài, đem hình ảnh Lăng Tuyết Mạn mất tự nhiên, Mạc Kỳ Diễn đè nén, thu hết vào mắt, bên trong đôi mắt thâm thúy là một mảnh lạnh lẻo, môi nhẹ cong cong, tạo thành một nụ cười lạnh.

Vẻ mặt Mạc Kỳ Lâm rất khó nắm bắt, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt sắc bén lại như có như không bắn về phía Mạc Kỳ Minh đối diện với hắn, chợt lóe lên rồi khôi phục thái độ bình thường.