Liễu Thiết Bạch thấy thế tức giận đến cực điểm, tay nắm chặt hai vai Liễu Ngô Đồng, cưỡng ép nàng nhìn hắn, gầm nhẹ: "Muội muốn hại chết cả nhà phải không? Muội muốn trên dưới năm sáu chục miệng của Liễu gia chôn theo muội sao? Mưu sát vương phi, tội nặng cỡ nào muội biết không? Huống chi… huống chi Tứ Vương Phi còn là vương phi của Tứ Vương Gia được hoàng thượng hoàng hậu yêu mến nhất! Muội mù sao? Muội không nhìn ra được Nhị vương gia, Ngũ vương gia, họ đối với Tứ Vương Phi rất quan tâm, để ý sao? Muội có biết các vương gia đang lục tung kinh thành tìm muội không? Mặc dù cha đã cầu xin hoàng thượng tha thứ, mong hoàng thượng nể tình, đem trọng tội của muội xử nhẹ, thế nhưng năm vị vương gia sẽ không từ bỏ ý đồ! Bọn họ chắc chắn đồng tâm dâng tấu, ép hoàng thượng phải định tội chết cho muội, nếu như không thành công…"
Liễu Thiếu Bạch hít sâu một hơi, nói tiếp, "Chỉ sợ lấy tâm cơ thủ đoạn của họ, muội cũng lâm vào chỗ chết! May mà Tứ Vương Phi không chết, Ngô Đồng, nếu muội thật sự bóp chết nàng, cả nhà Liễu gia sẽ bị tịch thu tài sản, muội rốt cuộc có hiểu hay không? Còn nữa, muội lại đối xử với Tứ Vương Phi như vậy, đại ca thật hận muội, thật hận muội!"
"Đại ca…" Liễu Ngô Đồng ngu dại nhìn Liễu Thiếu Bạch, nước mắt ướt nhòa, "Thật xin lỗi, muội thật có lỗi với cha mẹ, thật có lỗi với Liễu gia, huynh hỏi muội tại sao? Muội cũng không rõ lắm, lúc ấy đầu muội trống rỗng, muội nói Hàn ca ca không chết, nàng cứ nói chết, muội tức giận, trong đầu ngoại trừ tức giận, cũng không có thứ gì khác, muội muốn ngăn nàng nói, sau đó không biết thế nào, lại bóp cổ nàng… Đại ca, huynh nên hận muội, muội khiến cho Liễu gia hỗ thẹn, làm cho cha gặp nạn… làm cho đại ca khổ sở…" xem tại Truyện Full
"Tiểu muội…" Liễu Thiếu Bạch kiên quyết nhắm mắt lại, "Tại sao muội phải sống trong quá khứ? Tứ Vương Gia đã chết, hắn sẽ không sống lại, sao muội lại không thể nào sáng suốt đối mặt với thực tế?"
"Đại ca, muội có cảm giác, muội cảm giác được Hàn ca ca còn sống, huynh ấy nhất định đang trốn ở một nơi muội không nhìn thấy, muội muốn đi tìm huynh ấy, nhưng không biết phải đi đâu để tìm." Liễu Ngô Đồng vội vàng nói.
Liễu Thiếu Bạch tức giận cắn răng, "Tiểu muội, thần trí muội thật không bình thường sao?"
Trầm mặc, Liễu Ngô Đồng không nói tiếng nào, chĩ khẽ cắn môi, ngơ ngác cúi đầu.
Tầng hầm dưới đất rất lạnh, hai cánh tay nàng không khỏi ôm lấy thân thể, co rúm lại.
Liễu Thiếu Bạch mặc dù hận thì rất hận, nhưng máu mủ tình thâm, cuối cùng không đành lòng cởi trường sam màu đen của mình bao lấy thân thể nàng, lúc này mới nhớ lại, vội vàng từ trong ngực lấy một túi giấy dầu nói, "Tiểu muội, muội từ giờ ngọ đến giờ chưa ăn cơm, mau mau ăn chút điểm tâm lót bụng."
"Đại ca, muội hẳn là khó thoát chết đi?" Liễu ngô Đồng ngẩng đầu u oán nhìn Liễu Thiếu Bạch nhẹ nhàng hỏi.
Liễu Thiếu Bạch tay cầm một ít điểm tâm, chợt cứng đờ, sắc mặt phức tạp nói: "Không, đại ca sẽ không nhìn muội chết, ăn điểm tâm trước." Môi mỏng nhếch nhẹ, nặn ra nụ cười vui vẻ, mang điểm tâm đưa đến khóe miêng Liễu Ngô Đồng, Liễu Ngô Đồng mũi cay xót, nước mắt rơi xuống, rưng rưng mở miệng.
"Tiểu muội, mấy ngày nay, muội cứ ở lại chỗ này đi, ta sẽ tìm cách mang thức ăn cho muội, sau đó, sẽ tìm cách mang muội ra kinh thành, hiện tại bên ngoài, tin tức rất chặt, muốn tránh tai mắt của mấy vị vương gia kia, thật không dễ dàng, ta phải bàn bạc kỹ hơn, muội phải nhẫn nại." Liễu Thiếu Bạch chậm rãi nói.
Liễu Ngô Đồng kinh ngạc, hỏi vội: "Đưa muội ra khỏi kinh thành sao? Đi nơi nào? Nếu muội đi, không phải sẽ liên lụy đến cha và ca sao? Hoàng thượng sẽ bắt đội hai người!"
"Muội muốn chết sao?" Liễu Thiếu Bạch bình tĩnh hỏi.
"Muội…" Liễu Ngô Đồng do dự nhìn Liễu Thiếu Bạch, sau đó lắc đầu, "Không muốn."
"Vậy thì được rồi, nghe đại ca đi, rời khỏi kinh thành, đến phương Nam, ở Tề Huyện đại ca có quen một người bạn vào sinh ra tử, muội mang theo thư của ta, hắn chắc chắn sẽ chăm sóc muội, nếu có thể trốn được phải nhớ, không bao giờ… được trở về đây, phải tìm một nam nhân thật tốt lập gia đình, sinh con!" Liễu Thiếu Bạch cố tỏ ra thoải mái, cười, nghiêm túc nói.
"Đại ca!"
"Đáp ứng đại ca, quên Tứ Vương Gia, làm lại từ đầu! Được không?"
"Dạ."
…..
Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, bầu trời xanh thẳm tựa như được nước gột rửa qua, sáng ngời trong suốt.
Lăng Tuyết Mạn mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tâm tình cũng tươi tốt theo.
"Vương phi, nên uống thuốc rồi." Thu Nguyệt mang thuốc vào, gương mặt nở nụ cười thỏa mãn, mấy ngày trước Vương Phi sống chết không chịu uống thuốc, không ngờ tới sáng nay lại chủ động dặn dò các nàng đi sắc thuốc, xem ra, lời của chủ tử thật có tác dụng nha!
"Được!" Lăng Tuyết Mạn đáp lại bằng nụ cười, không nói hai lời liền nâng chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, Xuân Đường vội vàng đưa kèm một ly nước và mứt quả.
Đợi một lúc, trong miệng rốt cuộc không còn cảm giác đắng nữa, Lăng Tuyết Mạn cảm thấy vui vẻ tựa như vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ, nhìn nụ cười trên mặt Xuân Đường, Thu Nguyệt, không nhịn được đắc ý nói: "Hôm nay ta rất ngoan đi?"
"Ha ha, vương phi thật ngoan, sau này ngày ngày đều phải như vậy." Xuân Đường thu dọn chén thuốc, trêu ghẹo.
Ba người đang cười nói, quản gia ở ngoài cửa bẩm báo, "Vương phi, Lăng đại nhân và Lăng phu nhân đến vương phủ, muốn thăm vương phi."
"A? Cha mẹ đến?" Lăng Tuyết Mạn sau khi kinh ngạc, có chút vui mừng, "Ngươi… khụ, người mời họ vào đi."
"Dạ, vương phi!"
Không lâu sau, Lăng Bắc Nguyên cùng Phương Ngọc Lan đã đến, Xuân Đường mới vén rèm, Phương Ngọc Lan liền giành bước đi đến trước giường, nắm chặt tay Lăng Tuyết Mạn vội hỏi: "Tuyết Mạn, con có khỏe không? Sao? Nương nghe nói, con cả đêm không ngủ, mau, để cho nương xem một chút."
"Ngọc Lan!" Lăng Bắc Nguyên cau mày quát: "Quên hành lễ sao?"
"Không cần hành lễ!" Lăng Tuyết Mạn vội vàng khoát tay, "Cha, nương, đừng hành lễ, con không thích."
Phương Ngọc lan thấy thế liền không câu nệ quy cũ, Thu Nguyệt mang ra một cái băng ghế, Phương Ngọc Lan ngồi ở mép giường, khóe mắt rất đỏ, có chút sưng vù, nói nhỏ: "Tuyết Mạn, mấy tháng nay, mấy lần con xảy ra chuyện, lòng nương lo lắng, cũng may có quản gia bẩm báo tiểu vương gia, cho phép ta và cha con đến Tứ Vương Phủ thăm con, nếu không, hai mẹ con chúng ta không biết khi nào mới có thể được gặp mặt!"
Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên, chuyển mắt nhìn về phía Lăng Bắc Nguyên, "Cha, là…là quản gia mời hai người đến?"
"Ừ." Lăng Bắc Nguyên gật đầu một cái, nhìn Lăng Tuyết Mạn, có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng thản nhiên nói: "Tuyết Mạn, sau này cố gắng không được ra khỏi phủ, phải sống an toàn ở trong phủ."
"Con biết, cảm ơn cha quan tâm." Lăng Tuyết mạn nở nụ cười trấn an.
Rỗi rảnh hàn huyên một lát, Lăng Tuyết Mạn vì nói chuyện bất tiện, chẳng qua chỉ nghe Phương Ngọc Lan kể lể, Lăng Bắc Nguyên cũng nói rất ít, thỉnh thoảng chen vào đôi lời, không lâu sau, quản gia liền mời Lăng Bắc Nguyên đi uống trà, nói là để cho cánh nữ nhân trong nhà có thể hàn huyên một chút.
Lăng Tuyết Mạn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng hết lần này đến lần khác lại nói không được là chỗ nào, chỉ đành phải đưa mắt nhìn Lăng Bắc Nguyên rời đi