Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 356




"Ta…… Ta không dám a." Trần Lâm Nhi nắm chặt chậu, khẽ cúi đầu nhỏ giọng nói.

"Làm gì không dám? Nàng là cung nữ, ta cũng là cung nữ, lại nói nàng ở trước mặt Lý ma ma nói chuyện giúp ta, ta còn cảm kích nàng, chớ xa lạ với ta. Mặc dù đi gần ta có thể sẽ liên lụy nàng, nhưng là……" Lăng Tuyết Mạn khẽ cau mày suy nghĩ một chút, sau đó đè thấp giọng hỏi:"Lâm Nhi nàng muốn rời đi Hoán Y Cục khổ ải này không?"

"Ừ Lăng……" Trần Lâm Nhi kinh ngạc, cũng không biết nên xưng hô như thế nào, có chút buồn bực nhìn Lăng Tuyết Mạn, "Trước lúc ta bị phân tới Hoán Y Cục thì đang là người hầu trong cung thái quý phi nương nương, lúc chải đầu cho ngài ấy, ta không cẩn thận làm đứt sợ tóc của thái quý phi nương nương, nương nương rất tức giận, sau đó ta chịu phạt xong liền bị cách chức đến Hoán Y Cục."

"A, nàng nói chính là Thần Quý Phi sao?" Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra. Nguồn tại http://truyenfulls.com

"Đúng vậy." Trần Lâm Nhi gật đầu một cái, cười, "Ta gọi nàng là Lăng tỷ tỷ đi, ta nghe nói nàng và ta bằng tuổi, nếu không ghét bỏ ta đê tiện, ta liền gọi nàng như vậy đi."

"Ha ha, dĩ nhiên có thể, làm sao ta sẽ ghét bỏ nàng." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn sáng rỡ chói lọi, cầm tay Trần Lâm Nhi nói nhỏ: "Nàng nếu muốn rời Hoán Y Cục, ta sẽ gặp An Hiếu trưởng thân Vương nói một tiếng, nàng đến Cung Cảnh Hiên làm, như thế nào?"

"Ừ…… Lăng tỷ tỷ, không cần, hiện tại ta tốt vô cùng." Trần Lâm Nhi lập tức lắc đầu cự tuyệt vô cùng dứt khoát.

Lăng Tuyết Mạn buồn bực không vui nói: "Tại sao? Ai nguyện ý sống ở Hoán Y Cục chứ?"

"Ta…… Ta thật sự là không dám làm phiền Lăng tỷ tỷ. Ta là do thái quý phi tự mình cách chức, không có lời nói của thái quý phi, không ai dám chuyển ta đi." Trần Lâm Nhi cau mày nói,"Lại nói, Lăng tỷ tỷ hiện tại tự thân còn khó bảo toàn, ta không thể gây thêm phiền hà cho Lăng tỷ tỷ!"

"Ách……" Lăng Tuyết Mạn mím chặt cánh môi nhìn chằm chằm Trần Lâm Nhi, nhìn hồi lâu mới lắc đầu nói: "Nàng xem ta là sợ bị liên lụy sao? Hoàn cảnh của ta nàng không phải lo lắng nữa, ta không sao, còn chuyện của nàng, nàng nói trừ phi thái quý phi tha nàng mới có thể được phóng thích, vậy ta tìm Hiên nhi. Hiên nhi là cháu của thái quý phi, Hiên nhi nói một câu, thái quý phi nhất định sẽ đáp ứng đi."

"Cái này ta cũng không biết." Trần Lâm Nhi u mê lắc đầu, nhưng lập tức lắc đầu nhanh hơn, "Đừng bảo là… đừng bảo là… Lăng tỷ tỷ nàng tuyệt đối đừng tìm trưởng thân Vương!"

"Tại sao?" Lăng Tuyết Mạn không hiểu.

Trần Lâm Nhi ngồi xổm người xuống, trên mặt lo lắng, nói: "Lăng tỷ tỷ, trưởng thân Vương vì chuyện nàng bị hoàng thượng giam đã bị hoàng thượng khiển trách rất nhiều, một người sáng suốt đều có thể nhìn ra hoàng rất bất mãn, cho nên lúc này thái quý phi không thể nào để trưởng thân Vương hay lui tới cùng Lăng tỷ tỷ, càng không thể nào đáp ứng phóng thích ta."

"Ừ…" Lăng Tuyết Mạn mất hồn, nàng không nghĩ tới việc này.

Trần Lâm Nhi hơi nhíu lông mày, trịnh trọng nói: "Cho nên Lăng tỷ tỷ không cần vì ta mà khiến cho trưởng thân vương thêm phiền toái!"

"Đúng vậy a, chờ có cơ hội ta nhất định an bài cho nàng." Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ một chút, đợi nàng thủ thỉ bên gối với tình nhân, bảo hắn đến trước mặt hoàng đế nói một câu, chuyện Lâm nhi chắc là có thể giải quyết.

Trần Lâm Nhi cười lên: "Ha ha, sau này hãy nói đi."

"Ha ha!" Lăng Tuyết Mạn cũng cười, nhưng ánh mắt liếc về thau đồ trong tay nàng, bỗng dưng cau mày, "Lâm Nhi, không phải là đã nói với hai bà già kia nàng không cần giặt quần áo sao? Sao nàng vẫn giặt?"

"Lăng tỷ tỷ, nàng thất thế bị hoàng thượng giam lại, Lý ma ma cùng Lưu ma ma tự nhiên…… Không sao, ta vốn là cung nữ giặt quần áo, không có gì." Trần Lâm Nhi chần chờ, nói.

Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, nghiến răng ken két, "Đáng chết, dám nuốt đồ của bà cô ta lại còn thất hứa!"

"Lăng tỷ tỷ!" Trần Lâm Nhi thấy phản ứng của Lăng Tuyết Mạn liền lo lắng, "Nàng không cần rước họa vào thân nữa…… Ta giặt quần áo là bình thường, lỡ làm lớn chuyện, bị truy cứu tới thì nàng cũng phải giặt quần áo đấy!"

"Ta tắm cái đầu bọn họ!" Lăng Tuyết Mạn tức giận nói bậy.

Nói xong, Lăng Tuyết Mạn tức giận đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Ta đi ra ngoài đi dạo một chút cho hết nghẹn!"

"Ai, Lăng tỷ tỷ!" Trần Lâm Nhi vội gấp quát lên, "Không thể đi loạn đấy!"

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn quay đầu lại nói: "Lâm Nhi, nàng theo ta đi dạo đi!" Nói xong, vòng trở về đem kéo Trần Lâm Nhi đi!

"Không được a… Lăng tỷ tỷ, ta còn phải phơi những y phục này đấy!" Trần Lâm Nhi không biết nên như thế nào cho phải.

Lăng Tuyết Mạn đoạt lấy thau đồ trong tay Trần Lâm Nhi, đẩy qua cung nữ gần đó, "Giúp Lâm Nhi phơi, cám ơn!"

Cung nữ kia hơi giật mình, ôm chậu nhìn Lăng Tuyết Mạn lôi kéo Trần Lâm Nhi đi ra ngoài. Toàn bộ thái giám cung nữ không dám tiến lên ngăn lại.

Ra khỏi Hoán Y Cục, Trần Lâm Nhi mềm nhũn cả chân, "Lăng tỷ tỷ, chúng ta trở về đi thôi, tồi tùy tiện đi loạn sẽ bị Ngự Lâm quân bắt."

"Ai nói đi loạn? Ta chính là đi giải sầu!" Lăng Tuyết Mạn cũng không quay đầu lại, ngạo khí nói.

"Lăng tỷ tỷ, nàng bị hoàng thượng giam lại không phải là bởi vì đi dạo lung tung kinh động thánh giá sao? Lỡ gặp lại làm sao bây giờ a?" Trần Lâm Nhi lảo đảo đi theo, nước mắt cũng sắp rớt ra.

"Ta mới không sợ đâu, nếu gặp phải hoàng thượng, hôm nay ta không phát sốt, vừa đúng lúc muốn cùng hắn hàn huyên một chút!"

Lăng Tuyết Mạn vừa nói, mắt đột nhiên sáng, "Lâm Nhi, trong hồ kết băng! Nàng mau nhìn phí trước, mặt Bích Hồ kết băng!"