"Hiện tại đói bụng, đợi không được đến khi hồi phủ, muốn cùng nàng dùng bữa không được sao?" Mạc Kỳ Minh ngồi xuống ghế, cười nhẹ, ánh nến màu da cam đập vào trên sườn mặt cương nghị của hắn, làm nhu hòa đi vài phần.
Lăng Tuyết Mạn nghẹn lời, nghiêng thân ngồi xuống, tiếp nhận đôi đũa, lại hơi mím môi nói: "Đương nhiên được, chính là đang ở phòng này bàn này, còn có ta, cùng nhau dùng bữa với Tam Vương gia ngài, chỉ sợ sẽ làm nhục ngài…"
"Nàng khi nào thì nói nhiều như vậy?" Mạc Kỳ Minh nhíu mày, nhè nhẹ ngắt lời, gắp một đũa thức ăn để vào cái chén trước mặt Lăng Tuyết Mạn, nói tiếp: "Ta sợ nàng làm nhục ta sao? Nếu ghét bỏ, ta tới làm gì?"
"Ách… Ta vốn là nói nhiều." Lăng Tuyết Mạn chớp mắt, không còn lời nào để nói, chỉ có thể cứng rắn giật môi, "Ừm."
"Ăn đi."
Mạc Kỳ Minh tiếp tục từ sáu cái dĩa trên bàn gắp một ít đồ ăn đưa tới, thấy Lăng Tuyết Mạn bất động, liền nhau mày, Lăng Tuyết Mạn vội cầm lấy đũa, vùi đầu bắt đầu ăn.
Một cụ cười nhẹ lặng lẽ giương lên từ khóe miệng, Mạc Kỳ Minh hài lòng, bắt đầu gắp thức ăn cho mình, mặc dù không phải yến tiệc, nhưng bữa cơm này hắn ăn rất ngon.
Lăng Tuyết Mạn lại ăn loạn lung tung, không có tâm tư, Mạc Kỳ Minh gắp cái gì, nàng ăn cái đó, một chén nhỏ canh đưa đến trước mặt, kèm theo lời nói thân thiết của hắn, "Uống chút canh nữa, chậm một chút, coi chừng nghẹn."
"A, đã biết."
Lung tung gật đầu, Lăng Tuyết Mạn uống một chút canh, sau đó tiếp tục ăn cơm.
Mạc Kỳ Minh mỉm cười, lại ăn vài miếng, sau đó buông đũa xuống, lẳng lặng nhìn Lăng Tuyết Mạn.
Bị nhìn chăm chú như vậy, Lăng Tuyết Mạn có bao nhiêu xấu hổ, thậm chí có chút chột dạ, tim đập nhanh hơn, nàng rõ ràng biết Tình nhân của mình không thích Tam Vương gia, nàng lại…
Vừa nghĩ như thế, Lăng Tuyết Mạn lập tức khẩn trương, Tình nhân nói tới tối sẽ đến đón nàng, như vậy… người hơi nghiêng, ánh mắt lặng lẽ dời về phía tường sau lưng, nơi đó chất một bó củi lớn, ngay tại cửa đá…
Xem một cái, Lăng Tuyết Mạn nhanh chóng quay đầu, sau đó sẽ mạnh mẽ ăn cơm, tốc độ nhanh làm Mạc Kỳ Minh cau chặt mày, nhịn không được ra tiếng nhắc nhở: "Ăn chậm một chút, uống chút canh nữa."
"Ừ, ừ." Lăng Tuyết Mạn đáp lời, lại nhanh chóng uống vài ngụm canh, tiếp tục nuốt cơm, rốt cục để đũa xuống, "Ta ăn no rồi!"
Mạc Kỳ Minh lấy ra khăn gấm từ trong tay áo, lại duỗi tay kéo Lăng Tuyết Mạn lại gần một chút, sau đó động tác mềm nhẹ lau đi thức ăn dính trên khóe miệng cho nàng, cũng nhẹ giọng nói: "Nàng bình thường cứ như vậy dùng bữa sao? Nếu vậy, thói quen này nên sửa, nếu không, thời gian dài, dạ dày sẽ không thoải mái."
Khoảng cách gần như thế, có thể nghe được hô hấp của nhau, không khí bất giác trở nên ái muội, Lăng Tuyết Mạn bất thình lình nhớ tới chuyện năm trước tại hành cung, bên dòng suối nhỏ, Mạc Kỳ Minh hôn nàng, hai gò má nhất thời nóng bừng, cuống quít ngiêng mặt, thân mình dời ra sau một chút, lúng ta lúng túng nói: "Biết, đã biết, về sau ta sẽ sửa."
"Mạn Mạn, nàng… đang sợ ta?" Trong mắt thâm u của Mạc Kỳ Minh có thêm vài phần phức tạp, trong ánh mắt kia cũng thêm phần tìm tòi nghiên cứu.
"Không có!" Lăng Tuyết Mạn lập tức ngước mắt nói, chống lại đôi tròng mắt kia, lại nhịn không được lập tức cúi đầu, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, "Tam Vương gia, cơm ăn xong rồi, ngài… ngài trở về đi, Tam Vương phi chắc đang đợi ngài."
Nghe vậy, Mạc Kỳ Minh rõ ràng có chút không vui, giọng nói cũng trầm đi, "Nàng là đuổi ta đi sao? Mạn Mạn, buổi chiều chúng ta không phải chơi rất vui sao? Nàng vì sao bài xích ta? Ta đối với nàng cũng không có ác ý, nàng không coi ta là bạn bè sao?"
"Không phải, Tam Vương gia, ta… ta chỉ coi ngài là bạn bè, là… là như hiện tại thì tốt rồi, chúng ta cô nam quả nữ ở chung một phòng sẽ… sẽ làm người khác hiểu lầm." Lăng Tuyết Mạn có chút khẩn trương, giọng nói cực không thuận.
Nhịn không được, lại theo bản năng quay đầu nhìn mặt tường kia, cảm giác có vẻ như tình cảm nhân đang ở chỗ đó nhìn nàng, đứng ngồi không yên.
Một cử động kia, làm ánh mắt Mạc Kỳ Minh vội vàng nhìn theo, ngừng ở trên bó củi, mắt thâm thúy hơi híp, nhè nhẹ hỏi: "Mạn Mạn, nàng khẩn trương cái gì? Đang nhìn cái gì?"
"Hả?" Lăng Tuyết Mạn giật mình nhìn Mạc Kỳ Minh, tim đập kịch liệt, nếu là người khác, nếu là đổi thành Nhị Vương gia bọn họ, nàng làm cho bọn họ biết Tình nhân của nàng cũng không có gì, nhưng Tam Vương gia tuyệt không thể biết, bởi vì Tình nhân cực kỳ không thích Tam Vương gia, nàng… nàng không thể chọc Tình nhân mất hứng!
Nhưng mà, không đợi Lăng Tuyết Mạn kịp lựa lời, đã thấy Mạc Kỳ Minh đứng lên, hai chân thon dài bước về phía nguy hiểm đó!
Lăng Tuyết Mạn cuống quít đứng lên theo, hai tay nắm thật chặt mép bàn, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, mắt nhìn Mạc Kỳ Minh, môi lại không phát ra được thanh âm nào.
Đứng ở trước bó củi, Mạc Kỳ Minh nhếch môi mỏng, mắt lợi hại như chim ưng nhìn vách tường sau bó củi, nhìn chừng một phút, sau đó chậm rãi nâng tay, đem bó củi lấy ra từng cây từng cây… truyện được lấy tại Truyện Full
Chỗ mở cửa đá ở bên phải bó củi khoảng mười cm, cơ quan cũng là bố trí ở đầu giường đặt gần lò sưởi, phía dưới đệm giường, hơn nữa giấu cực kín, người bình thường căn bản không phát hiện được, Lăng Tuyết Mạn cảm thấy hơi thả lỏng, nhưng nàng không thể để cho Mạc Kỳ Minh tiếp tục xem xét, bằng không theo tâm tư kín đáo của hắn, khó tránh khỏi sẽ phát hiện dấu vết cửa đá trên vách tường!
Đầu óc nhanh động, bỗng dưng nhớ tới chuyện trong thiên lao, Lăng Tuyết Mạn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, tay đè ở trên bụng, có chút thống khổ ra tiếng, "Tam Vương gia, lấy hai nhánh củi bỏ vào trong bếp lò đi, ta lạnh quá."
Nghe vậy, Mạc Kỳ Minh dừng động tác, quay đầu, mặt không chút thay đổi, nói: "Rất lạnh sao? Bếp lò vẫn còn lửa a!"
"Nhưng ta rất lạnh, ngài không biết ta sợ nhất là lạnh sao? Ngài… ngài đi nhanh lên, ta không thoải mái lắm." Lăng Tuyết Mạn tăng thêm biểu tình, bộ dáng hình như rất thống khổ.
Thấy thế, Mạc Kỳ Minh đi tới, trong đôi mắt xông lên lo lắng, "Mạn Mạn, nàng làm sao vậy? Không phải mới lúc nãy còn rất tốt sao? Ta gọi thái y tới xem nàng."
"Không cần thái y, ta là có cái gì đó đến, cho nên không thoải mái, cho nên ăn cơm hết sức nhanh, sau đó hối thúc ngài rời đi." Lăng Tuyết Mạn lắp bắp nói, gò má phối hợp biến thành màu đỏ, bộ dáng rất là ngượng ngùng.
Mạc Kỳ Minh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ngơ ngác hỏi một câu, "Cái gì đến?" Sau đó không đợi Lăng Tuyết Mạn trả lời, đột nhiên phản ứng kịp, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, "Khụ khụ, là… là tới nguyệt sự?"
"Ừ." Lăng Tuyết Mạn quẫn bách lên tiếng, sau đó cúi đầu không nói.
Mạc Kỳ Minh hơi mím môi, lơ đãng nhìn về phía bó củi, liền đi qua, lấy hai nhánh củi bỏ vào bếp lò, hỏi:"Vậy nàng nhìn cái gì ở bên này?"