Thư phòng.
"Lão thần khấu kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Thần Liễu Thiếu Bạch khấu kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!"
Mạc Kỳ Hàn ngẩng đầu khỏi tờ tấu chương, mỉm cười, "Bình thân!"
"Tạ Hoàng thượng!"
Liễu Thái Phó cùng Liễu Thiếu Bạch khấu tạ đứng dậy.
"Hoàng thượng, thánh chỉ phong Hạ đại tướng quân làm Bình Quốc Công thần đã viết xong, xin Hoàng thượng xem qua." Liễu Thái Phó rút ra một quyển sổ màu vàng sáng từ trong tay áo, hai tay trình lên.
Từ An tiếp nhận, lại trình cho Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn cẩn thận nhìn một lần, khẽ vuốt cằm, "Tốt lắm, chính là ý này." Nói xong, cầm lấy ngọc tỷ, đóng ấn.
"Từ An, truyền Nhị Vương gia, Vân Vương cùng Ngũ Vương gia đến thư phòng!"
"Vâng, nô tài lập tức đi!"
Từ An lui ra, Mạc Kỳ Hàn khẽ vươn tay, Thu Nguyệt vội rót trà đưa lên, khẽ nhấp một ngụm, suy tư một chút, nói: "Thái Phó, trẫm tính toán ngày mai trên triều sắc phong Vân Vương làm Bình châu đốc quân nguyên soái, Ngũ Vương gia làm Bình châu đốc quân đại tướng quân, hai thánh chỉ này, chỉ sợ sẽ khiến cho đảng Tam Vương cùng quân Bình châu đề phòng, mà người có thể ngăn chặn đảng Tam Vương bên kia chính là Bình Dương hầu Bạch Tĩnh An! Cho nên-"
Ngẩng đầu, Mạc Kỳ Hàn nhìn về phía Liễu Thiếu Bạch, "Ái khanh, hôm nay khanh sẽ liên lạc với Bạch Tĩnh An, đem tin tức vụ án muối Hoài Âm mà Hạ Chi Tín nói cho Mạc Kỳ Minh, nói xấu hắn phản bội Mạc Kỳ Minh, làm hắn ôm hận Hạ Chi Tín, như vậy không chỉ tán thành việc trẫm gạt bỏ quyền lực của Hạ Chi Tín trái lại còn giúp trẫm bình ổn đảng Tam Vương náo động!"
Liễu Thiếu Bạch hơi suy nghĩ một chút, chắp tay nói: "Hoàng thượng, vi thần hiểu, thời gian này Bạch Tĩnh An có hứng thú đối với mấy bứa tranh cổ của vi thần, cùng hay lui tới chỗ vi thần, muốn xúi giục hắn, vi thần nghĩ rằng có thể làm được, bất quá xin Hoàng thượng cho vi thần thời gian ba ngày, để có thể quan sát Bạch Tĩnh An, xác định phương pháp ra tay."
"Được! Trẫm chờ ba ngày cũng không sao, chính là trẫm cảm giác Mạc Kỳ Minh sẽ có hành động, không gió êm sóng lặng như vậy." Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, trên mặt hiện lên một chút lo lắng.
Trầm tĩnh nửa ngày sau, Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng thở dài, "Trời sinh voi sinh cỏ, Thiếu Bạch khanh tăng mạnh cảnh giới phủ Thái Phó, người nọ thích ám sát, hiểu chưa?"
"Vâng, hơi thần biết, tạ Hoàng thượng quan tâm." Liễu Thiếu Bạch nói.
Mạc Kỳ Hàn nhìn về phía Liễu Thái Phó, hơi nhíu mày nói: "Còn Thái Phó, trẫm tính tạm thời không phóng thích Ngô Đồng, đã nhốt nàng lâu như vậy, lại nhốt thêm mấy ngày cũng không sao, thời gian này rất loạn, tránh cho phát sinh việc ngoài ý muốn, chờ trẫm diệt trừ loạn đảng lại cho nàng tự do đi!"
"Hoàng thượng, lão thần muốn cầu Hoàng thượng cũng là về việc Ngô Đồng, đêm trước ở bên trong, nha hoàn đến bẩm, Ngô Đồng ở trong phòng treo lụa trắng, treo cổ tự sát, may mà nha hoàn phát hiện sớm, mới nhặt về cho nàng một cái mạng, nha đầu kia từ nhỏ tính tình cố chấp, kể từ khi biết Hoàng thượng còn khoẻ mạnh, mỗi ngày nàng nháo muốn đi ra ngoài gặp Hoàng thượng, lão thần đi khuyên vài lần, đều không có biện pháp, nếu tiếp tục nhốt, sợ là nàng còn có thể tìm cái chết, thần làm sao chịu nổi?" Liễu Thái Phó lo lắng nói. nguồn Truyện Full
"Ngô Đồng nàng…" Mạc Kỳ Hàn nhíu mày chặt hơn, khép hờ mắt, trầm ngâm một chút, "Vậy đi, trẫm thả nàng, trẫm nói chuyện cùng nàng."
"Hoàng thượng, tâm nguyện của Ngô Đồng là gả cho Hoàng thượng, Thiếu Bạch biết, nàng từng phụ Hoàng thượng, nhưng nàng đã sớm hối hận, vẫn nhớ mãi không quên Hoàng thượng, hiện giờ trong hậu cung của Hoàng thượng có thêm một người là nàng cũng có thể chứ?" Liễu Thiếu Bạch nói xong quỳ xuống, khẩn thiết chắp tay, "Vi thần cầu Hoàng thượng, nếu như Ngô Đồng không có Hoàng thượng, nàng sống không nổi."
"Thiếu Bạch!"
Mạc Kỳ Hàn nhấn mạnh, tay bưng bát trà không tự chủ siết chặt, theo dõi Liễu Thiếu Bạch, chậm rãi nói: "Trẫm đã cho Ngô Đồng cơ hội, là nàng không muốn gả cho trẫm, trẫm nể mặt Thái Phó, cũng chưa truy cứu Liễu gia, nhưng, khanh cho là trẫm đưa gì cũng nhận, không muốn cũng không từ chối à?"
"Hoàng thượng bớt giận! Vi thần biết, là lỗi của Ngô Đồng, là trước đây Ngô Đồng bỏ qua vị trí Tứ Vương phi, là Ngô Đồng là tổn thương tâm Hoàng thượng, hiện thời đã hai năm, Ngô Đồng cũng đau khổ hai năm, cầu Hoàng thượng nể tình dĩ vãng, tha thứ cho Ngô Đồng một lần, nàng… nàng chắc chắn quý trọng Hoàng thượng." Trên trán Liễu Thiếu Bạch hơi hơi rịn ra mồ hôi, giọng có chút vội vàng.
"Vâng, lão thần cũng cầu Hoàng thượng!" Liễu Thái Phó cũng quỳ gối, tiếng nói có chút nghẹn ngào, "Cầu Hoàng thượng không tuyệt tình với Ngô Đồng, bất luận Hoàng thượng phong vị gì cho nó, chỉ cần có thể chó nó làm bạn ở bên cạnh Hoàng thượng, lão thần liền thay Ngô Đồng tạ ơn Hoàng thượng!"
Mạc Kỳ Hàn trầm mặc một lúc không còn gì để nói, chính là bát trà trong tay lại cầm hết sức chặt, thật chặt.
Liễu Thái Phó cùng Liễu Thiếu Bạch quỳ không dậy.
Mấy ngày nay thời tiết rất là sáng sủa, bởi vì sinh nhật lãng mạn, tâm tình mỗi ngày của Lăng Tuyết Mạn đều tốt lắm, giống như ăn mật ngọt.
Ở trong ngự hoa viên, hai tay chắp sau lưng, đi hai bước, nhảy hai bước, ngửi mùi hoa, ăn chuối, một mình chơi vui vẻ.
Nhưng mà, vận may có vẻ như cách nàng khá xa, vận xui lại luôn chiếu cố nàng.
Từ khi nàng bị Hoàng thượng ôm vào Cung Đế Hoa trước mắt bao người, lại mặt rồng giận dữ ném ra Cung Đế Hoa, thông tin liền giống tuyết rơi, phủ khắp nơi.
Dưới tình hình chung, Lăng Tuyết Mạn lười so đo, dù sao nàng biết là bởi vì nguyên nhân gì mới bị ném ra là được, người khác thích nói cái gì thì nói cái đó, chính trực không sợ gian tà!
Nhưng, cố tình cái giọng không vui vẻ nào đó bay vào lỗ tai của nàng, không chỉ có giọng mỉa mai, còn kèm thêm giọng những nữ nhân khác phụ họa!
"Hị hị, Lệ quý phi, nếu ngài bất hạnh té xuống, chỉ có thể oán số ngài không may nha!"
Giơ lên một nụ cười xấu xa, Lăng Tuyết Mạn bỏ vỏ chuối trong tay, lặng lẽ giấu ở sau bụi hoa.
Năm sáu quý nhân vây quanh Hạ Lệ Nhân, Bạch Tử Di, mặt sau còn một đống lớn thái giám cung nữ đi theo, trên mặt Hạ Lệ Nhân tràn đầy biểu tình đùa cợt, Bạch Tử Di chỉ ngậm cười, trong đôi mắt toàn là khinh thường, lại chưa mở miệng nói một câu, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Mắt mấy nữ nhân này đều mọc trên đầu, sao có thể nhìn đến một vỏ chuối lặng yên nằm ở trên con đường lát đá…
"Hừ, muốn làm ra vẻ trang ngây thơ khả ái câu dẫn Hoàng thượng? Thật sự là không biết trời cao đất rộng!"
"Đúng vậy, chúng ta có phong hào còn chưa được Hoàng thượng lật thẻ bài đâu, ả Lăng Tuyết Mạn một cung nữ hạ lưu lại muốn bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng!"
"Một con Phượng Hoàng gãy cánh thì ngay cả gà cũng không bằng, ả còn vênh váo cái gì? Gương mặt như hồ ly tinh, câu dẫn các Vương gia đổ mà thôi, còn muốn câu dẫn Hoàng thượng?"
"Hừ, chúng ta nhỏ giọng một chút, nữ nhân kia không giáo dưỡng, nếu nháo lên, có mấy vị Vương Gia che chở, chúng ta vẫn không thể làm gì ả, cả Hoàng thượng cũng mặc kệ ả, Từ công công còn giúp ả xử trí vài nô tài, tạm thời chúng ta vẫn không thể chọc ả!"