Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 402




Xử lý hoàn tất chính sự chồng chất một ngày, đã gần giờ tý.

Mạc Kỳ Hàn xoa xoa mi tâm, đứng dậy, đi đến mật thất, vừa đi vừa phân phó: "Xuân Đường Thu Nguyệt, chuẩn bị tắm rửa."

"Vâng, Hoàng thượng!"

Hai nha đầu vội vàng gật đầu, đi ra ngoài chuẩn bị.

Dọc theo đường hầm, Mạc Kỳ Hàn đi rất chậm, ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều việc, tuy hắn rất muốn được gặp nàng, lại thật không biết nên đối với mặt nàng thế nào!

Nhưng mà, rốt cục đi tới tận cùng, nâng tay muốn đè cơ quan xuống, nhưng lại có chút khẩn trương, lòng bàn tay đổ mồ hôi, do dự hồi lâu, mới hạ quyết tâm, hít sâu một hơi, dùng sức đè xuống!

Cửa đá từ từ mở ra, Hoa Mai bà bà lập tức nhìn sang, giọng nói cực nhỏ: "Hàn tiểu tử, con đã tới!"

"Sư mẫu, nàng đang ngủ?" Mạc Kỳ Hàn đi tới, nhìn Lăng Tuyết Mạn nhắm mắt lại nằm ở trong lòng Hoa Mai bà bà, khẽ mở miệng hỏi.

"Ừ, mới vừa ngủ, cả ngày không ăn không uống không nói lời nào, làm sư mẫu lo muốn chết, thật vất vả dỗ nó uống một chén nước, ăn một miếng bánh, thế này mới ngủ." Hoa Mai bà bà nói.

"Vâng, trẫm đã biết, cám ơn sư mẫu!" Mạc Kỳ Hàn gật đầu, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, lại nói: "Ngày mai sư mẫu đến mật thất, giúp trẫm chăm sóc nàng."

Hoa Mai bà bà gật đầu, sau đó vẫy vẫy tay, "Nhanh thôi, nha đầu cả một ngày chưa ăn cái gì, con dỗ nó ăn đi."

Vào đường hầm, cúi đầu nhìn thiên hạ vẫn ngủ yên trong lòng, Mạc Kỳ Hàn đau lòng không chịu nổi, bước nhanh hơn.

Trở về mật thất, đặt Lăng Tuyết Mạn ở trên giường, Xuân Đường Thu Nguyệt đã chuẩn bị bồn tắm cùng nước ấm, hai ngọn đèn cung đình đốt sáng, chiếu gian mật thất sáng như ban ngày, nếu như nàng đã biết, liền không cần để tối, bọn họ cũng nên bắt đầu thích ứng với việc chung sống trong ánh sáng. nguồn Truyện Full

"Xuân Đường, đi phân phó ngự thiện phòng, chuẩn bị thức ăn khuya cho trẫm, làm thêm một chén cháo tổ yến."

"Vâng, Hoàng thượng!"

Ngồi ở mép giường, nhấc chăn lên, hắn nhẹ nhàng cởi váy của nàng, khi tay chạm đến yếm của nàng, nàng đột nhiên mở mắt, đồng thời vung một cái tát vào mặt hắn!

"Bốp!"

Trong bóng tối, tiếng vang thanh thúy chói tai này, làm hắn chấn động, cũng làm nàng kinh ngạc!

Lực tay nàng cũng không lớn, trên khuôn hoàn mĩ mặt kia, không có để lại dấu năm ngón tay, chỉ có chút đỏ.

Hắn vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của nàng từ kinh ngạc dần dần chuyển thành bình tĩnh xa lạ, có vẻ như, bọn họ cũng không quen biết, có vẻ như bọn họ chính là người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt.

Hắn cuối cùng không nói một lời, sau một hồi lâu, đột nhiên ra tay điểm mấy chỗ huyệt đạo của nàng, để cho nàng không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện.

Nàng tức giận trừng mắt, muốn mắng hắn khốn kiếp, nhưng làm thế nào cung không thể phát ra âm thanh.

Xõa tóc của nàng, động tác mềm nhẹ tháo trâm hoa trên đầu nàng, trâm cài, trâm ngọc, đến khuyên tai, vòng cổ, vòng tay đều tháo xuống, ngoại trừ lắc vàng trên chân phải, hễ là thứ có thể trở thành hung khí để nàng tự sát, hắn lấy đi toàn bộ.

Hắn cúi đầu, tiếp tục cởi quần áo cho nàng, sau đó ôm lấy nàng khỏa thân đi đến bồn tắm.

Vẫn chưa từng mở miệng nói một câu, hắn không nhìn ánh mắt đầy tức giận của nàng, chỉ lẳng lặng thuần thục tắm cho nàng, động tác là ôn nhu quen thuộc, chỉ là không có lại thừa dịp hôn trộm nàng khi nàng không chú ý.

Xong, ôm nàng trở lại trên giường, ngại quần áo của nàng mặc vào phiền toái, hắn liền cởi long bào của hắn trùm lên thân nàng, sau đó ôm nàng ngồi ở bên giường, yên lặng chờ thức ăn khuya đưa tới.

Xuân Đường Thu Nguyệt dọn thức ăn khuya ở trên bàn xong, hành lễ lui xuống.

Trước bàn ăn, Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn ngồi trên đùi hắn, nhìn thức ăn nóng hôi hổi, không khỏi thấy khó khăn, nàng bị điểm huyệt đạo, khí huyết không thông, ăn cơm đương nhiên không được, nếu giải huyệt…

Liếc mắt nhìn nàng, chần chờ một chút, hắn nhẹ giọng nói: "Ta có thể cởi bỏ huyệt đạo của nàng, nhưng nàng phải ngoan ngoan ăn cơm, nếu như đồng ý, nàng nháy mắt mấy cái."

Nhưng mà, nàng không nháy mắt, cũng trừng mắt dường như khiêu khích hắn.

Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, nhíu mày nói: "Cho dù nàng muốn tháo ta thành tám khối, vậy cũng phải ăn no cơm, có sức lực mới có thể hành động, bằng không nếu như nàng chết đói, chỉ có thể thua thiệt chính nàng, ta sẽ không tự tử cùng nàng."

Những lời này hiệu quả rõ rệt, chỉ thấy Lăng Tuyết Mạn lập tức chớp mắt.

"Ừ."

Mạc Kỳ Hàn liền không lại nhiều lời, vươn ngón tay, giải huyệt nói cho Lăng Tuyết Mạn.

"Thả ta xuống dưới!" Lăng Tuyết Mạn giương mắt, nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ kia, lạnh lùng nói.

"Dùng bữa."

Nhè nhẹ phun ra hai chữ, Mạc Kỳ Hàn vòng cánh tay quanh thân mình Lăng Tuyết Mạn, siết chặt một chút, không nhìn nàng, chỉ cầm đũa gắp thức ăn.

"Thả ta xuống dưới!"

"Câm miệng!"

"Khốn nạn, thả ta xuống!"

"Dùng bữa! Há miệng!"

Một miếng thịt nhỏ đưa đến bên miệng, không cho nàng có cơ hội khép chặt miệng, cánh tay của hắn vốn vòng quanh thân mình nàng, bàn tay chẳng biết lúc nào đưa tới dưới nách của nàng, chỉ khẽ đụng nhẹ nhàng, thân mình nàng run lên, không tự chủ được há miệng, viên thịt liền đưa vào trong miệng nàng, sau đó, mặt hắn không chút thay đổi, thậm chí có chút ác lạnh nói: "Nàng dám nhổ ra, hoặc là không nuốt xuống, ta sẽ điểm huyệt đạo của nàng, lần này là điểm huyệt ngứa!"

Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn kinh hãi, hết sức ngậm miệng, hoảng hốt nhìn nam nhân không thể lường trước này, theo bản năng cắn nát thức ăn, chậm rãi nuốt xuống, không dám phản kháng một chút.

Mạc Kỳ Hàn tiếp tục gắp thức ăn, Lăng Tuyết Mạn bị bắt ăn từng miếng từng miếng, hắn không nói lời nào, nàng cũng không nói chuyện, trong mật thất, ngoại trừ nghe được thanh âm chiếc đũa đụng tới cái đĩa, cái thìa đụng tới chén canh, không còn gì nữa.

Một bữa cơm, sử dụng phương thức như thế ăn xong.

Trở về trên giường, Mạc Kỳ Hàn kéo màn lụa xuống, muốn ôm lấy Lăng Tuyết Mạn vào lòng, đầu ngón tay mới đụng tới vai nàng -

"Không được đụng ta!" Lăng Tuyết Mạn kêu sợ hãi một tiếng như phản xạ có điều kiện, thân mình nhanh chóng rụt về phía sau, trong đôi mắt tràn đầy ghét.

Ngón tay dừng giữa không trung, Mạc Kỳ Hàn chớp mắt một cái nhìn mặt Lăng Tuyết Mạn, một hồi lâu, mới cứng ngắc thu hồi, chậm rãi nói: "Vậy ngủ đi."

Nói xong, nghiêng mặt, nghiêng thân, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Lăng Tuyết Mạn gắt gao cắn môi, nước mắt mãnh liệt chảy ra, níu chặt chăn nằm xuống sát trong giường, không tiếng động nỉ non.

Nghe tiếng hít thở nặng nề không đều của nàng, hắn biết nàng đang khóc, bàn tay to cũng vò chặt một góc chăn.

Thật lâu sau, Lăng Tuyết Mạn rốt cục nhịn không được, hỏi, "Chàng là ai?"

Tim Mạc Kỳ Hàn đập loạn nhịp, chỉ đáp: "Tình nhân của nàng!"

"Không có gì giải thích à?" Lăng Tuyết Mạn cắn răng hỏi.

"Không có."

Dừng lại hồi lâu, Mạc Kỳ Hàn gian nan phun ra hai chữ.

"Được!" Lăng Tuyết Mạn mím môi cười khẽ, "Khi nào thì có thể thả ta?"

Đồng tử của Mạc Kỳ Hàn co rút, cũng cắn răng, "Trừ khi ta chết!"