"Ây da, tiểu tử thối, con nhẹ tay chút! Con cho là con đang cầm kiếm giết địch sao?" Thiên Cơ lão nhân sắp bị Mạc Kỳ Hàn quá kích động mà bẻ gẫy tay, mặt vặn vẹo kêu rên.
Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, vội buông lỏng tay, xin lỗi: "Thực xin lỗi sư phụ, trẫm… trẫm rất…. rất kích động, thật cao hứng!"
"Con kích động, tay sư phụ muốn đứt! Hừ!" Thiên Cơ lão nhân thở phì phò xoa tay, tức giận: "Sư phụ nếu đến cái hỉ mạch cũng có thể nói sai, là có thể đập đầu vào bảng hiệu thần y tự sát!"
"Ha ha… Ha ha… Mang thai, thật sự mang thai!" Mạc Kỳ Hàn cười ngây ngô như em bé, miệng lẩm bẩm, hơi cúi thân, ôm lấy đầu Lăng Tuyết Mạn, vui sướng nói năng lộn xộn, "Mạn Mạn, thật tốt, thật tốt, chúng ta có con, rốt cục có con…"
"Hỗn đản… Ta hô… thở không được…" Miệng mũi Lăng Tuyết Mạn đều bị đặt ở trong ngực Mạc Kỳ Hàn, nàng nói mang theo trách móc.
"Mạn Mạn, thực xin lỗi!" Mạc Kỳ Hàn bị chửi tỉnh táo lại, vội thả lỏng cánh tay, nâng mặt Lăng Tuyết Mạn lên, trên mặt vẫn cười hề hề, "Ha ha… Ha ha… Mạn Mạn, nàng có cục cưng, nàng cao hứng không? Long chủng của trẫm, là long chủng của trẫm a!"
Lăng Tuyết Mạn cực kỳ bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi, từ trong lòng Mạc Kỳ Hàn nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Cơ lão nhân đang vui vẻ nhìn náo nhiệt, "Lão gia gia, ngài chắc chắn đang lầm, con làm sao có thể mang thai? Con làm sao có thể nghi ngờ nam nhân hư hỏng này! Hắn không phải luôn luôn uống thuốc tránh thai sao? Chỉ có năm ngày, ngài có thể chẩn ra mang thai sao? Con không tin y học cổ đại có thể phát triển như vậy!"
Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn chột dạ, Thiên Cơ lão nhân nhất thời khó có thể trả lời, nhìn Mạc Kỳ Hàn,"Khụ khụ, Hàn tiểu tử, nha đầu Mạn Mạn có bầu đã mười bốn ngày, xương cốt tạm được, cần bồi bổ nhiều, không được có động tác kịch liệt, nhất định phải đi lại nhiều, không được nằm suốt trên giường, không thể kiêng ăn, phải ăn nhiều rau quả, còn có, không thể quá kích động, trước ba tháng dễ nôn mửa, còn có, khụ khụ, trước ba tháng phải giảm bớt sinh hoạt vợ chồng, phòng ngừa sinh non, ừ, ừ, đại khái các con muốn đánh nhau muốn cãi nhau cũng phải kiềm chế một chút, sư phụ đi trước đây!" xem tại Truyện Full
Nói xong, Thiên Cơ lão nhân xấu hổ nghiêm mặt muốn lao ra -
"Sư phụ!"
Mạc Kỳ Hàn vội hô một tiếng, Thiên Cơ lão nhân dừng lại, quay đầu, buồn bực nói: "Con sao có nhiều chuyện như vậy?"
"Khụ khụ!" Mạc Kỳ Hàn xấu hổ đỏ mặt, nhìn một cái thấy mặt Lăng Tuyết Mạn còn đen hơn than, lại nhìn Thiên Cơ lão nhân, ho khan đi đến trước mặt, đến gần lỗ tai lặng lẽ hỏi: "Sư phụ, vậy sinh hoạt vợ chồng là phải giảm bớt hay là không thể sinh hoạt vợ chồng? Nữ nhân có bầu còn có thể được sủng hạnh không?"
"Khụ khụ, có thể, chỉ là động tác phải chậm, không thể kịch liệt, để tránh tổn thương đứa nhỏ." Thiên Cơ lão nhân đỏ rực mặt, lấy tay che miệng, trả lời nhỏ xíu.
Mạc Kỳ Hàn gật đầu, nhẹ thở ra, Thiên Cơ lão nhân liền nhanh chân chạy trốn.
Trở lại, trên mặt lộ ra nụ cười tận lực lấy lòng, Mạc Kỳ Hàn "khụ" một tiếng, chậm rãi đến gần, như đứa trẻ làm sai việc gì, cúi thấp đầu, nhẹ giọng nói: "Mạn Mạn, trẫm… trẫm có mấy hôm không có uống thuốc tránh thai."
"Vì sao? Vì sao muốn gạt ta? Vì sao!" Lăng Tuyết Mạn tức giận đến cực điểm, nhìn hắn, như muốn nhìn đến trong lòng hắn, gằn từng tiếng hỏi: "Mạc Kỳ Hàn, chàng nói rốt cuộc có gạt ta không? Từ đầu tới cuối coi ta như con khỉ mà đùa giỡn, rất vui sao?"
Mạc Kỳ Hàn biến sắc, vội giải thích: "Không, không phải, Mạn Mạn, chuyện này trẫm là có lý do, bởi vì…. bởi vì nàng lần đó sinh bệnh, sư phụ dịch dung thành đại phu bắt mạch cho nàng, chẩn ra nàng mắc chứng bệnh thể hàn, trẫm mới không tiếp tục uống thuốc tránh thai!"
"Chứng bệnh thể hàn?" Mắt Lăng Tuyết Mạn nhìn trừng trừng, hoảng hốt nhớ tới hình như lão gia gia vừa rồi cũng nói bốn chữ này, chính là, "Chứng bệnh thể hàn là cái gì?"
"Chính là… thể chất nàng âm hàn, rất khó có thai." Mạc Kỳ Hàn chần chờ một chút, nhẹ thở nói.
Đột nhiên phát hiện, nàng hỏi không nổi nữa, yết hầu giống bị chặn, tầm quan trọng của con nối dòng, nàng biết! Dân chúng bình thường là bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, huống chi hắn là đế Vương?… Làm sao có thể… có thể không có con nối dòng?
"Cái gì?" Lăng Tuyết Mạn thất thần, ngơ ngác nhìn Mạc Kỳ Hàn nửa ngày, môi mới run lẩy bẩy, hỏi nhỏ đến không thể nghe thấy: "Chàng… chàng luôn rất muốn có con đúng hay không? Chàng biết ta không thể sinh, vì sao… Vì sao chỉ muốn duy nhất một mình ta? Nếu ta không mang thai, chàng…"
"Trẫm biết, nhưng trẫm vẫn yêu nàng, nàng quan trọng hơn hết thảy. Sư phụ viết phương thuốc cho trẫm để điều trị chứng bệnh thể hàn của nàng, trẫm mới an bài quản gia, Xuân Đường Thu Nguyệt luôn luôn sắc thuốc cho nàng, luôn luôn khuyên nàng uống thuốc, trẫm sợ nàng có gánh nặng trong lòng, cho nên chưa từng nói cho nàng biết, nếu là điều trị không tốt, nếu nàng không thể có thai, trẫm cũng tính toán rồi, sắc phong Ly Hiên làm thái tử, kế thừa giang sơn Đại Minh, trẫm vừa đăng cơ liền sắc phong Ly Hiên làm trưởng thân Vương rồi!"Mạc Kỳ Hàn ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, nhẹ hôn cái trán của nàng, tình yêu sâu đậm.
"Tình nhân…"
Lăng Tuyết Mạn nỉ non một tiếng, lại không biết nên nói cái gì, tràn đầy cảm động, nhưng nàng cũng nhớ được, hắn vì cầu sớm ngày có con, từng nói, hậu cung ai mang thai long chủng trước, liền lập người đó làm Hoàng Hậu, lập đứa trẻ làm thái tử… Nàng đột nhiên có, hắn vì trấn an nàng, cho nên sửa lại lí do!
"Mạn Mạn, nàng có biết trẫm hiện tại vui vẻ bao nhiêu không? Phụ hoàng mẫu hậu nếu như biết nàng mang thai, bọn họ sẽ vui vẻ đến phát điên! Bọn họ luôn luôn ngóng trông đó! Thật tốt quá, thật tốt quá! Mạn Mạn, nàng thật vất vả mới có, không thể lại hờn dỗi với trẫm, phải thật sự nghe lời, không vì cái gì khác, vì đứa bé nàng cũng phải ngoan một ít, biết không? Còn có, nhất định không thể lại chạy loạn, bất luận làm cái gì đều phải trước hết nghĩ kỹ, nhớ kỹ nàng là phụ nữ mang thai, sau đó xem có thể làm hay không, biết không?"
Mạc Kỳ Hàn dặn dò, ngừng một chút, lại nghĩ nghĩ, nói tiếp: "Về sau thức ăn của nàng, trẫm sẽ an bài người chuẩn bị, dùng bữa toàn bộ ở mật thất, để tránh nôn mửa mà bị người ta nhìn ra có gì khác thường, còn có… Ừ, trẫm sẽ giao cho sư nương, còn phải hỏi ma ma trong cung, xem có cái gì quan trọng cần chú ý, tóm lại, trẫm không yên lòng nhất là nàng, đáp ứng trẫm, ngoan nghe lời, được không?"