Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 434




Cảm giác từ phía sau lưng bị đánh tới, ánh mắt Mạc Kỳ Minh căng thẳng, bao quát Lăng Tuyết Mạn, hai thân mình nhanh chóng nghiêng qua vừa, linh hoạt tránh được hai cục đá kia.

"A!" Lăng Tuyết Mạn hét lên một tiếng, một cái tát về phía tay che trên ngực nàng, "Ngài phi lễ ta!"

"Ta không cố ý!" Mạc Kỳ Minh nhíu mày, dời tay ôm lên vai Lăng Tuyết Mạn, muốn vận khinh công mang nàng bay về phía tường thành, ai ngờ, Lăng Tuyết Mạn lại phản kháng, kéo tay hắn ra, miệng kêu, "Ngài chính là cố ý nhân cơ hội ăn đậu hủ của ta! Ngài không biết xấu hổ!"

"Ta không có! Vừa rồi có người đánh lén, ta vô tình thôi!" Mạc Kỳ Minh giải thích trong tình thế cấp bách, vừa lôi kéo Lăng Tuyết Mạn đi về phía trước, vừa vểnh tai nghe động tĩnh phía sau, tùy thời chuẩn bị đối phó kẻ địch.

Lăng Tuyết Mạn lại cực không phối hợp, dùng sức lắc lắc thân mình về phía sau, "Ta không đi theo ngài, ngài đúng là sắc lang, đi ra ngoài ngài nhất định sẽ càng phi lễ ta!"

"Nàng không đi, là muốn bị Hoàng thượng phát hiện đuổi theo sao?"

Mạc Kỳ Minh tức giận vô cùng, giảm thấp thanh âm, vừa nói xong, hai ngón tay điểm huyệt Lăng Tuyết Mạn, thân mình Lăng Tuyết Mạn mềm nhũn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, Mạc Kỳ Minh liền ôm nàng lại, chân muốn phóng lên, sau lưng đã có thanh âm truyền đến!

Khẽ nguyền rủa một tiếng, Mạc Kỳ Minh linh hoạt chuyển người sang, Xuân Đường Thu Nguyệt đánh ra cục đá thất bại, lúc này đều tự xé quần áo, kéo xuống một khối vải, sau đó hai tay bổ ngang dọc bổ về phía Mạc Kỳ Minh!

Mạc Kỳ Minh cười lạnh một tiếng, cũng không quay đầu, bây giờ còn không phải thời điểm chính thức trở mặt, hắn không thể để cho người khác quang minh chính đại thấy là hắn!

Dù chưa quay lại, thân hình cũng là cực nhanh né tránh, sau đó hòa nhập vào hoàn toàn bóng đêm!

Xuân Đường Thu Nguyệt cảm thấy khốn đốn, bên này không có đèn cung đình, giơ tay không thấy năm ngón tay, hơn nữa cực kì yên lặng, đến thủ vệ cũng không có, hai nàng nào dám lại ra tay, nhỡ ngộ thương Lăng Tuyết Mạn thì sẽ là chuyện lớn!

"Nha đầu Mạn Mạn!"

Đang lúc lo lắng, chợt nghe một tiếng la dùng nội lực phát ra truyền đến, Xuân Đường Thu Nguyệt lập tức vui mừng, Xuân Đường theo dõi Mạc Kỳ Minh, Thu Nguyệt vội huýt gió, Mạc Kỳ Minh thình lình phản công, một tay mang theo Lăng Tuyết Mạn, một tay vung lên, tung một chưởng bổ về phía Thu Nguyệt, Xuân Đường căn bản không có khả năng ngăn cản, Thu Nguyệt tránh không kịp, vai phải trúng chưởng, bị lực quá mạnh đẩy lui bốn năm bước, ngã xuống đất!

Xuân Đường kinh hãi, sợ làm bị thương Lăng Tuyết Mạn, lại sợ ngăn không được Mạc Kỳ Minh, vì vậy, sợ đầu sợ đuôi, mồ hôi đầu đầy, phân tâm một cái, liền trúng một chưởng, trong cổ họng nhất thời trào lên một cỗ ngai ngái, "Oa!" phun ra, thân mình bị đánh bay trở về!

Ba bóng đen cấp tốc bay đến, Vô Cực vội vàng tiếp được thân mình Xuân Đường, vừa xoay người lui, Hoa Mai bà bà không nói một lời, hai tay vung lên, thân hình nhanh như điện tấn công Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh bởi vì mang theo Lăng Tuyết Mạn, không thể xuất ra toàn lực, mà hai chiêu tung ra, hắn liền kinh hãi phát hiện, hắn không phải là đối thủ của người mới tới!

Hoa Mai bà bà cũng không ham chiến, chỉ đánh một chiêu, Mạc Kỳ Minh vội vàng nghênh chiêu, bà lại thay đổi chiêu thức cực nhanh đánh tới hắn, hắn tránh không kịp, phân tâm một cái, Lăng Tuyết Mạn bị Hoa Mai bà bà đoạt lại, rồi sau đó lại tung một chưởng hướng mặt của hắn, Mạc Kỳ Minh kinh hãi, võ công cao cường quỷ dị như vậy, cả đời hắn chưa thấy, trừ bỏ đêm nguyên tiêu hai năm trước ở ngoài thành gặp lão già kia!

Mạc Kỳ Minh rút lui, không có ràng buộc, thân pháp của hắn tất nhiên là nhanh hơn rất nhiều, mà Hoa Mai bà bà chỉ có ý đoạt lại Lăng Tuyết Mạn, thấy Mạc Kỳ Minh bỏ chạy, liền dừng truy kích, trong nháy mắt, liền không thấy người nữa.

"Mạn Mạn?"

Hoa Mai bà bà kêu một tiếng, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, Thu Nguyệt đã được Vô Ngân đỡ lên, suy yếu dựa ở trên vai Vô Ngân, gương mặt trắng bệch như giấy, nhìn đến Lăng Tuyết Mạn, vui sướng toét miệng, "May mắn… May mắn là lão tiền bối kịp đến đây!"

"Mạn Mạn bị Mạc Kỳ Minh làm gì rồi? Vì sao không phản ứng?" Hoa Mai bà bà thất kinh hỏi.

"Nương nương… bị điểm huyệt!" Thu Nguyệt yếu ót nói xong, trước mặt bỗng tối sầm, ngất đi.

"Thu Nguyệt!"

Vô Ngân gọi một tiếng, vội nhìn về phía Vô Cực ôm Xuân Đường, "Làm sao bây giờ?"

"Hoàng thượng sắp tới, chờ ngài định đoạt!" Vô Cực lo lắng đáp, nhìn cô nương trong lòng, nói:"Hai nha đầu bị thương nguy hiểm, không biết chủ tử có thể khai ân, mời Thiên Cơ lão nhân chữa thương hay không!"

Hoa Mai bà bà nhìn Lăng Tuyết Mạn trong lòng, chần chờ một chút chưa giải huyệt, sợ Lăng Tuyết Mạn nhìn đến tình huống trước mắt sẽ bị dọa ngất đi, lại nhìn Xuân Đường Thu Nguyệt, ra tay phong bế huyệt đạo vết thương trên người bọn họ, phòng ngừa mất máu quá nhiều, sau đó nói: "Thật là hai nha đầu trung tâm, tiếc là võ công quá thấp!"

"Năm đó chủ tử lệnh hai chúng ta dạy bọn họ võ công, chúng ta nghĩ nam nữ khác biệt, sợ tiếp xúc tay chân sẽ gây ra bàn tán, làm hỏng danh tiết hai cô nương, nên chỉ dạy hai năm, hơn nữa không dạy cho tốt, hiện tại… Sớm biết như thế, liền…" Vô Ngân nói rất là rối rắm, vẻ mặt rất là hối hận.

Lát sau, nghe được tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, ba người vội quay đầu nhìn lại, Từ An cầm đèn lồng dẫn đường, Mạc Kỳ Hàn gấp rút chạy đến.

"Tham kiến Hoàng thượng!" Vô Cực Vô Ngân không thể quỳ, liền cúi đầu nói.

Mạc Kỳ Hàn vừa đến, chưa kịp nhìn đã lên tiếng hỏi. "Như thế nào? Chặn được người sao?" Bạn đang đọc chuyện tại truyenfulls.com

"Ở chỗ này!" Hoa Mai bà bà nói, "Mạc Kỳ Minh chạy, nha đầu bị điểm huyệt."

"Sao?" Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn, xem một cái, sau đó liếc về phía Xuân Đường Thu Nguyệt, ánh mắt căng thẳng, "Bọn họ bị thương?"

"Vâng, Hoàng thượng, thương thế cực kì nghiêm trọng, Xuân Đường trúng một chưởng vào ngực, Thu Nguyệt bị thương trên vai phải." Vô Cực đáp.

Mạc Kỳ Hàn biến sắc, trầm giọng nói: "Vô Cực Vô Ngân, lập tức lấy xe ngựa, đem Xuân Đường Thu Nguyệt về Tứ Vương phủ, giao cho sư phụ chữa thương, lệnh Vô Giới tiếp tục ở lại trông coi Hương Đàn Cư, bẩm báo tin tức."

"Vâng, nô tài tuân mệnh!" Vô Cực Vô Ngân nhận lệnh, liền đều ôm cô nương trong lòng, nhanh chóng rời đi.

Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn dời đến trên mặt Lăng Tuyết Mạn, dừng lại một chút, giải huyệt đạo của nàng.

Lăng Tuyết Mạn chậm rãi mở to mắt, nhờ đèn lồng của Từ An, có thể thấy rõ khuôn mặt trên đỉnh đầu,"A -" kinh hô một tiếng, sau đó giằng co kịch liệt.

Mạc Kỳ Hàn không nói được một lời, khuôn mặt tuấn tú âm trầm, buông tay, thả Lăng Tuyết Mạn xuống dưới, Lăng Tuyết Mạn không nói cái gì, quay người chạy đi, bởi vì nhớ kỹ mình mang thai, nàng chạy rất chậm, mở to hai mắt nhìn đường dưới chân, bước chân hết sức ổn định.

"Hàn tiểu tử, sao con thả nàng chạy đi?" Hoa Mai bà bà giật mình hỏi.