Mạc Kỳ Hàn lãnh đạm ngắt lời, "Tốt lắm, trẫm có thể không truy cứu khanh tội khi quân, nhưng chuyện đi Bình Châu, lùi lại mấy ngày đi! Trẫm sẽ hạ chiếu thư, lệnh cho Bình Châu đốc quân nguyên soái Vân Vương gia chăm sóc lão phụ của ái khanh! Ái khanh lui ra đi!"
Hạ Chi Tín ngây cả người, dập đầu, "Vâng, thần đa tạ Hoàng thượng! Thần cáo lui!"
Bên môi giơ lên một chút cười lạnh, Mạc Kỳ Hàn đứng dậy đi đến thư phòng.
"Hoàng thượng, Hạ Chi Tín muốn làm gì?" Lâm Mộng Thanh nghênh tiếp, hỏi.
"Muốn xin về Bình châu, nói là lão phụ bệnh nặng, bị trẫm nói hai ba câu không cho hắn trở về!" Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng cười, môi mỏng nhẹ cong lên nói: "Nhất định là Mạc Kỳ Minh đã biết tin!"
"Sao? Ai cho hắn biết?" Lâm Mộng Thanh ngẩn người, hỏi.
Mạc Kỳ Hàn dùng cằm chỉ chỉ cửa đá, ngậm cười nói: "Còn có thể là ai?"
"A? Có… ý tứ gì?" Lâm Mộng Thanh nhất thời phản ứng không kịp, nhìn vách tường trơn bóng nói:"Tường có vấn đề?"
"Ha ha."
Mạc Kỳ Hàn cười, thò tay ấn lên cơ quan, cửa đá từ từ mở ra, Lâm Mộng Thanh kinh ngạc, muốn lắc mình tiến vào, lại bị thân mình Mạc Kỳ Hàn khẽ ngăn, "Để sau, Mạn Mạn có thể đang nghỉ trưa, chờ bên ngoài."
"Haiz, đệ…"
Lâm Mộng Thanh còn chưa nói hết, cửa đá liền bị Mạc Kỳ Hàn đóng lại, buồn bực đấm lên tường một đấm, cắn răng nói: "Nhất định là muốn đi vào thân thiết một phen, làm cái gì a? Ban ngày đó!"
Trong mật thất, Lăng Tuyết Mạn quả nhiên đang ngủ ngon lành, Mạc Kỳ Hàn kéo màn lụa ra, ngồi xuống giường, nhìn dung nhan điềm tĩnh của Lăng Tuyết Mạn, nhẹ nhàng cười, cúi người, hôn lên cánh môi thơm mềm của nàng.
"A… Lại hôn trộm ta… Dâm tặc…" Lăng Tuyết Mạn phát ra thanh âm mềm yếu, vươn tay, sờ soạng vài cái, sau đó chuẩn xác ôm cổ Mạc Kỳ Hàn, cũng là lười không muốn mở mắt.
"Ha ha, dâm tặc đến, nàng còn có thể ngủ được? Không sợ sao?" Mạc Kỳ Hàn cười nhẹ, môi lại hôn, đầu lưỡi cạy mở hàm răng Lăng Tuyết Mạn, lục lọi trong miệng nàng, hôn đến nàng không ngủ được, mở mắt ra, cũng là bỡn cợt chớp lông mi, thình lình cắn lưỡi Mạc Kỳ Hàn.
"Ái!"
Mạc Kỳ Hàn ăn đau, ngẩng đầu lên, tức giận nói: "Nha đầu hư, chuyện tốt đẹp như vậy hoàn toàn bị nàng phá hủy!"
"Hì hì, dâm tặc đến đây, ta có thể ngoan ngoãn đưa tay chịu trói sao?" Lăng Tuyết Mạn đưa lý do thật đầy đủ, cười xinh đẹp.
"A, xem ra trẫm tránh không được, phải làm một lần cho xứng với danh dâm tặc, nếu không thật xin lỗi danh hiệu này phải không?" Con ngươi của Mạc Kỳ Hàn đen thẳm, bên môi cười mười phần không có ý tốt, tiếng nói vừa dứt, liền vùi đầu ở cổ Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn khanh khách cười, ngón tay vụng trộm luồn vào nách Mạc Kỳ Hàn, lại bị hắn phản công, chế trụ tay nàng ở đầu giường, bàn tay hạnh kiểm cực xấu thăm dò vào cổ áo nàng, nắm mềm mại của nàng. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Truyện Full chấm c.o.m
"A! sắc quỷ, không được ăn đậu hủ của ta!" Lăng Tuyết Mạn cười đùa, hai gò má đỏ hồng say lòng người.
"Ha ha, còn gọi bậy? Cho nàng cơ hội sửa một lần, kêu tốt, trẫm không hành động!" Mạc Kỳ Hàn vừa cười vừa vuốt ve đôi núi tuyết trắng trong tay, trong mắt nhè nhẹ tuôn trào tà ác.
Lăng Tuyết Mạn lập tức làm nũng nói: "Được, được, không gọi chàng sắc quỷ nữa! Hoàng đế lão công thân yêu, tha tiểu nữ tử đi!"
"Ừ, về sau cứ kêu như vậy, nếu còn dám lộn xộn kêu trẫm là sắc quỷ, trẫm liền phạt nàng ba ngày không xuống giường được!" Mạc Kỳ Hàn híp híp mắt, hài lòng gật đầu, cảnh cáo.
Lăng Tuyết Mạn chu cái miệng nhỏ nhắn, sẳng giọng: "Ta mới không sợ chàng! Ta không xuống giường được, chàng hầu hạ ta!"
"Ha ha, được, trẫm hầu hạ nàng, cam tâm tình nguyện!" Mạc Kỳ Hàn cười to, tâm tình sung sướng hết sức.
Lăng Tuyết Mạn ngáp một cái, thuận miệng hỏi: "Chàng không vội sao? Sao lúc này còn ở đây?"
"Trẫm… Đúng rồi, Mộng Thanh còn ở bên ngoài, trẫm lại quên mất!" Mạc Kỳ Hàn vỗ ót, vội ngồi dậy, kéo Lăng Tuyết Mạn, "Mau đứng lên, sửa sang lại một chút, trẫm kêu Mộng Thanh vào."
"Ừm."
Lúc Lâm Mộng Thanh chờ đợi muốn ói máu, cửa đá rốt cục lại mở!
"Yêu tinh!"
Một tiếng toát ra, Lâm Mộng Thanh gần như không thở nổi, tay nắm thành đấm, các đốt ngón tay lồi ra, chống lại gương mặt tươi cười cảnh xuân xán lạn, thở gấp nửa ngày, nhảy ra một câu, "Hảo hán không đấu với nữ nhân!"
"Hì hì, ta là hư nữ liền thích đấu cùng yêu tinh!" Lăng Tuyết Mạn cười càng thêm xán lạn, nhưng thân mình lại từng bước dời đến trước mặt Mạc Kỳ Hàn, tìm được chỗ dựa vững chắc.
"Ai là yêu tinh? Nha đầu thối, phá hư thanh danh bản công tử, bản công tử không tha ngươi!"Lâm Mộng Thanh tức điên, nắm tay lại thị uy đứng lên.
"Hừ, dám làm gì ta… ta càng phải gọi ngươi là Yêu tinh!" Lăng Tuyết Mạn hừ cái mũi, chậc lưỡi,"Còn cái gì là biểu đệ của quản gia? Đúng rồi, quản gia thối gạt ta… ta cũng không để hắn yên!"
Lâm Mộng Thanh liếc nhìn Mạc Kỳ Hàn mím môi mỉm cười, tức giận: "Cũng tại nam nhân của ngươi làm ra, bọn ta có thể làm được gì? Ta còn bị oan đây! Ở Lê Sơn Quan sống qua ngày là tốt rồi, ai ngờ bị kéo đến kinh thành, lại lên núi đao, lại xuống biển lửa, còn bị ném ra chiến trường một năm rưỡi, mạng nhỏ suýt rơi rụng vài lần, thật vất vả trở lại, lại bị ném cho một đống công việc, suốt ngày mệt như bò, cái này cũng chưa tính, còn phải thay nam nhân ngươi chịu tiếng xấu, tính mạng cũng bị liên lụy!"
Mạc Kỳ Hàn thở dài, "Mạn Mạn, thấy được chưa? Chiếm được lợi ích to đùng bày đặt không nói, còn lấy một ít việc nhỏ râu ria đến tố khổ, haiz!"
"Sư huynh, thật quá mức đi! Nhã Phi là do ta cực cực khổ khổ theo đuổi, ta cuối cùng cũng không thể toi công đi?" Lâm Mộng Thanh vội vã giải thích.
"Ha ha, được phu nhân, đây còn không phải lợi ích lớn nhất sao?" Mạc Kỳ Hàn cao giọng cười to.
"Haiz, còn không biết bao lâu mới có thể ôm được mỹ nhân về a!" Lâm Mộng Thanh thở dài, bộ dáng như đưa đám.
Mạc Kỳ Hàn vỗ vai hắn, "Hoàng muội phu, chuyện tốt sắp đến! Chờ đệ cùng Nhã Phi đại hôn, trẫm cùng đệ không say không về!"
"Đợi một chút!" Lâm Mộng Thanh vội ngắt lời, "Sư huynh, đệ không uống cùng huynh, đệ uống say, đêm động phòng hoa chúc phải làm sao? một mình huynh uống đi!"
"Đêm động phòng hoa chúc?" Lăng Tuyết Mạn chớp mắt mấy lần, sau đó cười cực kỳ âm hiểm, giọng nói lập tức mềm mại hết sức, "Mộng Thanh, đến lúc đó chúng ta nháo động phòng nhé?"
Lần này không gọi yêu tinh, lại là giọng điệu như vậy, làm Lâm Mộng Thanh rùng mình mấy cái, một cỗ dự cảm không tốt mãnh liệt nảy lên, vội lắp bắp nói: "Không, không được, đường ai nấy đi, rất tốt, ngươi ở cùng sư huynh cho tốt, không cần chộn rộn đâu!"
"Ha ha ha!"
Mạc Kỳ Hàn cười ha hả, "Mạn Mạn, đừng quên, nàng cũng sắp đại hôn, cẩn thận việc xấu của nàng bày ra, bọn họ sẽ dùng đến trên thân nàng!"