Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 497




Cuộc đời phù du, tình cảm này… Vẫn nhớ cả đời.

Đưa mắt nhìn ngự liễn chậm rãi rời đi, Mạc Ly Hiên dừng chân ở cổng lớn hồi lâu, cho đến lúc quản gia đứng ở sau lưng, mời nó trở về sảnh dùng bữa tối, mới thu hồi ánh mắt, nện bước nặng nề đi vào bên trong.

Trong xe, Lăng Tuyết Mạn tựa vào trên vai Mạc Kỳ Hàn, đôi tay quấn lên cổ của hắn, trong lòng cảm giác ngọt ngào, thân mật kêu một tiếng, "Tình nhân!"

Mạc Kỳ Hàn quay mặt qua, một tay nắm ở eo nhỏ của nàng, cười hỏi: "Thế nào?"

"Chàng hôm nay ra cung thật sự là chỉ vì đi đón ta sao?" Lăng Tuyết Mạn hỏi.

"Đúng vậy, làm sao lại không tin?" Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng nói, ánh mắt mang ý cưng chiều làm má Lăng Tuyết Mạn đỏ lên, trong lòng càng thêm như ăn mật ngọt, thân thể rướn lên, khẽ chạm vào môi hắn, lại thật nhanh giấu mặt vào trên cổ hắn, nói thật nhỏ: "Tin tưởng, chỉ là quá bất ngờ thôi! Bình thường chàng đều bận túi bụi, ta lại không dám dây dưa với chàng, sợ ảnh hưởng việc chàng xử lý triều chính, không nghĩ tới hôm nay chàng sẽ đến đón ta."

"Ha ha, trẫm phải dành thời gian cho hoàng hậu của trẫm, nếu không qua một thời gian dài, hoàng hậu tích oán trong lòng, càng ngày càng bất mãn trẫm, vậy phải làm sao?" Mạc Kỳ Hàn giơ tay lên sờ gò má của Lăng Tuyết Mạn, môi nở nụ cười vô hạn.

Lăng Tuyết Mạn lại dán chặt vào người hắn một chút, nói: "Sẽ không đâu! Phu quân ta làm một hoàng đế tốt cần chính yêu dân, sao ta có thể sinh oán đây? Dù sao chàng bận túi bụi, một mình ta tìm thú vui là được rồi."

"Mạn Mạn, trẫm có thể lấy được nàng, là trẫm có phúc!" Mạc Kỳ Hàn vui mừng, ôm sát người trong ngực, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền lập tức nheo mắt lại, cố ra vẻ nghiêm chỉnh nói: "Mạn Mạn, trẫm giúp nàng làm xong một chuyện, nàng cảm tạ trẫm như thế nào?"

"Ủa? Chuyện gì?" Lăng Tuyết Mạn nghi ngờ ngẩng đầu lên.

Mạc Kỳ Hàn nhướng mày lên, "Chính là giải quyết hôn sự của Lâm Mộng Kiều và Hoắc Đình Nhiên!"

"Thật à? Vậy Hoắc Đình Nhiên biết chuyện Mộng Kiều ở Kim Lăng chưa? Hắn… hắn đồng ý không?" Lăng Tuyết Mạn lập tức kích động, ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm Mạc Kỳ Hàn.

"Trẫm hôm nay triệu kiến hắn xử lý hết chính sự xong, nói chuyện với hắn một phen, nói về quá khứ của Mộng Kiều, hắn tất nhiên rất khiếp sợ, trẫm liền muốn hắn suy tính một lát, sau đó, hắn nói với trẫm, hắn không ngại, ngược lại rất khâm phục Mộng Kiều có thể giữ trong sạch ở trong thanh lâu, vì vậy, nguyện ý cùng Mộng Kiều kết duyên tần tấn."

"Vậy… vậy là hắn thích Mộng Kiều đúng không?"

"Dĩ nhiên, nếu không hắn cưới Mộng Kiều làm cái gì? Trẫm không thể nào sử dụng một quan viên bám váy đàn để thăng tiến, văn võ cả triều cũng biết, hắn cũng không ngoại lệ!"

Lăng Tuyết Mạn kích động, "Ha ha, vậy thì quá tốt rồi! Tình nhân, chàng có biết vì sao ta phải hao tâm tác hợp cho Mộng Kiều và Hoắc Đình Nhiên không?"

"Hả? Tại sao?" Mạc Kỳ Hàn hồ nghi nhíu chặt lông mày.

"Hì hì, bởi vì ta phát hiện Mộng Kiều ban đầu có ý cới chàng! Cho nên ta phải cóp chết tất cả tình địch từ trong trứng nước!" Lăng Tuyết Mạn đắc ý đong đưa đầu.

Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn một cách rất là sùng bái, không khỏi thở dài: "Lợi hại! Thần không biết quỷ không hay liền thanh toán xong một đối thủ, bội phục! Trẫm còn tưởng nàng không biết, thì ra là nha đầu nàng cũng có tâm kế, bố trí trẫm rồi!"

"Ha ha ha!" Lăng Tuyết Mạn cười lớn, nói càng thêm đắc ý: "Chàng cho rằng ta ngây ngơ à? Nói cho chàng biết, về vấn đề này, ta một chút cũng không ngu! Ta muốn giám sát chàng, trói chặt, để cho chàng bay không ra khỏi lòng bàn tay của Hằng Nga tiên tử ta đây!"

"Ha ha ha!"

Mạc Kỳ Hàn nhịn được phun cười, tiếng cười kia bay ra khỏi ngự liễn, khiến thị vệ cũng hơi nở nụ cười, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Ai nói thiên hạ một hậu, lục cung không phi sẽ dao động nền tảng lập quốc? Ba năm nay, tân hoàng Đại Minh chăm lo việc nước, ngày càng cường đại, Nam Chiếu hàng năm nạp cống, Bắc Chu, Nhật Tố rối rít bang giao lấy lòng, dân chúng an khang, quốc khố giàu có, biên giới an bình, dân chúng người người ca tụng Hoàng thượng tài đức sáng suốt, là một quân chủ hiếm có, cũng tán tụng hoàng hậu hiền huệ, là phúc Đại Minh.

Cười một lát, Mạc Kỳ Hàn chế nhạo: "Hằng Nga? Ha ha… Đúng rồi, Mạn Mạn, nàng tính cảm tạ trẫm thế nào?"

"Hì hì, ở trong lòng chàng ta không phải là tiên tử xinh đẹp sao?" Lăng Tuyết Mạn có da mặt rất dầy, trước tiền phải xác nhận đã.

Mạc Kỳ Hàn gật đầu khẳng định, "Ừ, đương nhiên là đẹp hơn Hằng Nga bội phần!"

Lăng Tuyết Mạn cười khẽ, sau đó chậm rãi nói: "Về phần làm sao cảm tạ chàng… Ta suy nghĩ… Ừ, không phải chàng vẫn muốn xem ta múa sao? Vậy ta múa cho chàng xem."

"Thật à? Vậy thật tốt quá, trẫm rất là muốn xem nàng múa!" Mạc Kỳ Hàn mừng rỡ, nhìn Lăng Tuyết Mạn không ngừng cười khúc khích, thẳng đến khi Lăng Tuyết Mạn gắt giọng: "Nhìn ta làm cái gì? Còn chưa có nhìn đủ sao?"

Mạc Kỳ Hàn nói chắc chắn: "Không có, làm sao cũng xem không đủ, cả đời cũng xem không đủ!"

"Ha ha… Ha ha…"

Lăng Tuyết Mạn giống như cô gái mới bước vào yêu, đỏ mặt, tâm ngọt như mật, Mạc Kỳ Hàn chạm môi lên môi nàng, bốn cánh môi đan vào nhâu, tràn ngập hương vị tình yêu…

Hồi lâu sau, trong khi hôn hít Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nhớ lại một chuyện, thở hổn hển, từ trong ngực Mạc Kỳ Hàn ngẩng đầu lên, hỏi: "Chàng mới vừa nói là, chàng cũng biết Mộng Kiều thích chàng sao?" truyện được lấy tại Truyện Full

"Ách… Trẫm cảm giác… tựa hồ là vậy." Mạc Kỳ Hàn đáp có chút không tự nhiên, dứt lời, lại vội bổ sung một câu, "Trẫm cũng là dựa vào trực giác nam nhân mà phán đoán, cho nên lúc ở trên thuyền thì trẫm liền cách xa nàng ta, đối đãi theo lễ quân dân, không dám biểu lộ một tia quan tâm hoặc là những thứ khác, chỉ sợ hiểu lầm, cũng ám hiệu cho nàng ta, không để cho nàng ta si tâm vọng tưởng."

"Ặc… Chàng còn thông minh hơn ta! Biết đúng mực!" Lăng Tuyết Mạn chắc lưỡi.

Mạc Kỳ Hàn cảm giác vô cùng nhục nhã, tức giận nói: "Ừ? Trẫm vốn là thông minh hơn nàng mà! Trẫm mà đấu tâm với nàng, mười nàng cũng không sánh bằng!"