Lăng Tuyết Mạn phút chốc ngậm miệng lại, nhanh lắc đầu, sau đó gật đầu, ý bảo Mạc Kỳ Hàn có thể ngủ ngon mà không bị quấy nhiễu!
Mạc Kỳ Hàn trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, một lần nữa nằm xuống. Nhưng không ngừng nhíu mày, lại ngồi dậy thò tay xoa xoa ngực, buồn bực nói: "Bản công tử mất hết tự tôn rồi, phải ngủ trên cái giường cứng như vậy! Lần đầu tiên vào thiên lao lại là bởi vì nha đầu không có lương tâm nàng, thật sự là ta tự làm tự chịu. Sớm biết như vậy, nên nghe người ta khuyên mà không tới đây!"
"Ta cũng không có mời ngươi tới, nếu từ đây ngươi không còn dây dưa với ta, mỗi ngày ta sẽ coi ngươi là thần mà cúng bái ngươi!" Lăng Tuyết Mạn bĩu môi nói.
"Sao?" Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn xám ngắt, cắn răng nói: "Nàng mong bản công tử đi như vậy sao? Tốt, vậy ta đi xem Mạc Ly Hiên một cái, thuận tay làm cho nó sáng mai không cần tỉnh!"
"Cái gì? Không được, không được, không được!" Lăng Tuyết Mạn cuống quít ôm lấy lưng Mạc Kỳ Hàn, tội nghiệp nói: "Thật vất vả mới cứu được, không cần phiền toái đi."
Hành động này lại khiến Lăng Tuyết Mạn đột nhiên nhớ lại việc củaa nàng và Mạc Kỳ Diễn, cũng là ôm lấy hắn như vậy, nhất thời xông lên một cỗ cảm giác phạm tội!
Cực mất tự nhiên mấp máy môi đỏ mọng, muốn bù đắp cho Mạc Kỳ Hàn, liền ôm chặt một chút, lúng ta lúng túng nói nhỏ: "Cầu ngươi đừng thương tổn Ly Hiên được không?"
Tâm tình Mạc Kỳ Hàn lại vui vẻ, khuôn mặt tuấn tú cười nhẹ, quỷ dị nói: "Có thể, chỉ cần hôn ta một cái là được."
"Hừ! Chiếm tiện nghi của ta!" Tai Lăng Tuyết Mạn nóng lên, hai gò má tức thì nhiễm lên đỏ ửng say lòng người, vội buông Mạc Kỳ Hàn, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn.
"Tiện nghi của nàng không phải ta đã sớm chiếm sao?" Mạc Kỳ Hàn nhịn không được cười khẽ lên, ôm mặt Lăng Tuyết Mạn xoay lại, sáng quắc hỏi: "Rốt cuộc có hôn không?"
"Hôn cũng được, nhưng ngươi không được làm ở trong này, nếu để cho thủ vệ tuần tra nhìn thấy chúng ta, ta chỉ có thể tự sát!" Lăng Tuyết Mạn nói lắp bắp.
Mạc Kỳ Hàn đen mặt, thở ra một hơi, "Sao cái gì ta nói với nàng, vào trong miệng nàng đều biến dạng đây? Nàng coi ta là sói đói ăn quàng a?"
"Ta… ta cũng không có nói sai a." Lăng Tuyết Mạn ưỡn ưỡn ngực.
"Ta không có." Mạc Kỳ Hàn nhíu mày.
"Ngươi có!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Truyện Full chấm c.o.m
"Ta không có!"
"Ngươi không dám thừa nhận."
Lăng Tuyết Mạn nổi giận, Mạc Kỳ Hàn cũng nổi giận, "Nàng có thấy tên dâm tặc nào đối đãi nữ nhân ôn nhu như vậy chưa, huống chi về sau chính là nàng ôm ta!"
"Ta… ta không ôm!"
"Còn không dám thừa nhận, vậy muốn hiện tại thử nhìn xem nàng có động thủ ôm ta hay không!"
"Không cần! Không cần thử!"
Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn cười lấy lòng, giận dễ sợ, nằm xuống ra lệnh: "Hôn nhanh đi!"
"Hôn thì hôn, dù sao hôn một chút cũng không mất một khối thịt!" Lăng Tuyết Mạn ôm thái độ như vậy mà nằm sấp xuống, xem xét cao thấp một lần, nhíu mày nói: "Ngươi mặc võ phục như vậy, chỗ duy nhất ta có thể thấy chính là mắt ngươi, chẳng lẽ muốn ta hôn mắt ngươi sao?"
Cái này làm tỉnh Mạc Kỳ Hàn, tháo khăn che mặt khẳng định là không được, trăng sáng như vậy, ít nhất có thể thấy rõ năm phần, hắn không thể mạo hiểm như vậy.
Nhìn Lăng Tuyết Mạn trong chốc lát, Mạc Kỳ Hàn tà tà cười, "Nàng không thể hôn ta thì đổi thành ta hôn nàng!"
Dứt lời, không đợi Lăng Tuyết Mạn phản ứng kịp, liền đưa tay phải bịt kín hai mắt Lăng Tuyết Mạn, sau đó mới kéo khăn che mặt xuống, chiếm lấy môi đỏ mọng nhung nhớ đã lâu.
"A… A… Ừm… ừm…"
Lăng Tuyết Mạn tức giận vô cùng, vừa rồi nàng còn âm thầm tính toán muốn nhân cơ hội thấy hình dáng của hắn, kết quả người này còn phúc hắc hơn nàng!
Nhưng mà Mạc Kỳ Hàn mới đắc ý hôn đến quật khởi, tai thình lình nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền đến!
"Bẩm Thất Vương gia, hiện tại đã sắp canh hai, Tứ Vương phi chắc là đang ngủ, Vương gia hiện tại đi thăm hỏi như vậy, ngộ nhỡ truyền đến tai Hoàng Thượng, nô tài không đảm đương nổi a!"
"Nói nhảm nhiều như vậy, cút ra ngoài cho bổn vương! Nhớ kỹ, không được để bất luận kẻ nào tiến vào!"
"Nô tài cáo lui!"
Câu nói sau cùng kia, thủ vệ đề cao tám phần âm điệu, mục đích là để nhắc nhở vị chủ tử thần bí nào đó đi vào lúc nãy, còn chưa có đi ra!
Mà Lăng Tuyết Mạn dĩ nhiên là sợ hãi, môi không ngừng run rẩy. Mạc Kỳ Hàn dời môi, con ngươi lợi hại nhanh chóng quét mắt bồn phía một lần, nghe giọng Mạc Kỳ Dục còn ở hành lang, trong đầu chợt lóe, giọng cực nhỏ, nói: "Bình tĩnh, đừng hoảng hốt, nghĩ biện pháp đuổi Thất Vương gia, ta trước trốn đi."
Nói xong, thân mình nhảy dựng lên, tốc độ như ăn cướp lao đến cửa ngục, khóa lại, sau đó nấp vào cái hành lang thứ hai trong phòng giam.
Lăng Tuyết Mạn quả thực choáng váng, không thấy rõ Mạc Kỳ Hàn làm sao liền không thấy bóng người!
Mạc Kỳ Dục đảo mắt liền đến trước mặt, Lăng Tuyết Mạn sợ cuống quít nằm xuống giả bộ ngủ, thân mình còn run rẩy, dâm tặc đáng chết! Nàng lo lắng ngày nào đó sẽ bị hắn đùa chết, kết quả thật ứng nghiệm! Tiểu Thất đáng chết, sớm không tới trễ không đến, cố tình đến thật đúng lúc. Sau khi nàng đuổi hắn đi, dâm tặc đáng chết kia lại muốn tìm nàng tính toán!
A… A…! Bi ai quá!
Leng keng một tiếng, cửa tù được mở ra. Mạc Kỳ Dục ôm chăn gấm đêm qua tiến vào, đứng ở bên giường kêu: "Mạn Mạn, Mạn Mạn."
Lăng Tuyết Mạn cắn răng, giờ phút này hận không thể trực tiếp đem Mạc Kỳ Dục lăng trì!
Đáng chết, kêu Mạn Mạn, dâm tặc kia nhất định nghe thấy, vậy còn không phải đẩy đầu của nàng xuống dưới lưỡi đao sao!
Tức giận, Lăng Tuyết Mạn liều chết không nghe, ai ngờ Mạc Kỳ Dục chưa từ bỏ ý định, ngồi xuống trước người nàng, còn thò tay đẩy nàng một phen, tiếp tục gọi, giọng càng lớn, "Mạn Mạn, Mạn Mạn, ta đưa chăn đến cho ngươi đây, mau tỉnh lại!"
"Ngươi hô cái gì a?" Lăng Tuyết Mạn giận ngất, mở mắt ra ngồi dậy, túm lấy chăn, sẳng giọng: "Ngươi kêu lớn tiếng như vậy là muốn cho người khác nghe được hiểu lầm cái gì sao?"
Lời này đương nhiên là nói cho dâm tặc nghe, Lăng Tuyết Mạn nói như cây ngay không sợ chết đứng.
Nhưng Mạc Kỳ Dục buồn bực, "Mạn Mạn, ta kêu ngươi không dậy, ta mới lớn tiếng."
"Tốt lắm, ta tỉnh rồi, chăn ngươi cũng đưa đến rồi, liền nhanh đi về đi, ta buồn ngủ quá, còn muốn tiếp tục ngủ." Lăng Tuyết Mạn cố kéo ra một chút tươi cười, sau đó ra vẻ bối rối, vừa ngáp vừa nói.
Nghe vậy, trong lòng Mạc Kỳ Dục không vui, bật thốt lên: "Ta tới thăm ngươi, ngươi lại đuổi ta đi, vậy nếu như là Nhị ca tới thăm ngươi thì sao?"