Mị Hương

Chương 68: Thở dốc




Lúc lời đồn truyền tới, Diêu Mật đã đi riêng với Vệ Thanh.

“Đi, coi thử!” Tạ Đằng mặc dù không quá tin Diêu Mật sẽ cùng thị vệ làm ra cái chuyện gì, nhưng mấy ngày nay cô chẩm (ngủ một mình) khó ngủ, trong lòng có chút tà hỏa, vừa nghe Diêu Mật và Thị vệ ở cùng một chỗ, thì hơi buồn bực.

Tạ Thắng cũng buồn bực, hừ hừ, đồng hương, thổi tiểu khúc quê hương, ăn cùng một bàn, bây giờ lại cùng nhau tới thư phòng. Coi ta không tồn tại sao?

Hai người bước nhanh, chỉ trong chốc lát đã tới thư phòng, không biết suy nghĩ cái gì mà cùng nhau nấp sau cây đại thụ ngoài thư phòng, nhanh sau đó đã thấy Diêu Mật Sử Tú Nhi cùng Vệ Thất Vệ Thanh bước ra khỏi thư phòng, Vệ Thanh săn sóc tung ô che đầu Diêu Mật, Vệ Thất cẩn thận xách đèn lồng soi đường cho các nàng, bốn người vừa đi vừa nói cười, dáng vẻ vô cùng vui sướng.

Hình như, nghe được Diêu Mật hỏi Vệ Thanh có biết thổi khúc hay không, Vệ Thanh trả lời, Diêu phu nhân muốn nghe, ta liền thổi một khúc. Sử Tú Nhi hỏi Vệ Thất có nhớ đặc sản quê hương nào không, có muốn ăn hay không?

Đợi đến khi nhóm người đi xa, Tạ Đằng mới lẩm bẩm: “Chỉ là hai thị vệ, ta khẩn trương cái gì? Vả lại Tiểu Mật cũng không phải loại người như vậy.”

Tạ Thắng cũng lẩm bẩm: “Tiểu thị vệ chỉ là đồng hương, Tú Nhi thân thiết dịu dàng, cũng là chuyện thường tình.”

Hai người vừa nói chuyện vừa tự ý thức được, bọn họ đường đường là tướng quân, nấp dưới cây đại thụ nhìn vợ của mình cười nói với thị vệ, hình như có gì đó không ổn.

Hai tay Tạ Đằng ôm ngực, ngực chợt hơi lạnh, là vì nước trên cây nhỏ vào ngực hắn, hắn lại sờ ngực, làm nước thấm vào trong áo, cân nhắc nói: “Lần trước nhờ nhạc phụ đại nhân chỉ điểm, liền đắc thủ. Bây giờ cũng phải thỉnh giáo nhạc phụ một phen.” Dù thế nào hắn cũng không tin, rằng Diêu Mật thà thân thiết với một tên thị vệ, mà không chịu ở cùng với hắn. Chắc chắn có nội tình, chỉ cần tìm Diêu lão gia, vừa hỏi liền rõ ràng.

Tạ Thắng nghe xong cũng gật đầu: “Nhạc phụ ta cũng là người dễ nói chuyện, không chỉ không giúp Tú Nhi, mà còn thiên vị ta. Ta phải nói với ông, rãnh rỗi thì điều Vệ Thất ra ngoại viện, đừng để hắn vào nội viện. Chớ để Vệ Thất ỷ mình là đồng hương, vênh váo mình là người nhà, mà khi dễ người khác.”

Diêu lão gia và Sử lão gia đang đánh cờ, nghe Tạ Đằng và Tạ Thắng tới thì nhìn nhau lắc đầu. Mấy ngày nay họ đã thấy rõ, con gái mình thật sự không muốn gã vào phủ tướng quân, mà là có tâm tư khác!

Còn chuyện Vệ Thất và Vệ Thanh đêm nay là do Sử lão gia sai người truyền cho Tạ Thắng Tạ Đằng, liệu trước bọn họ sẽ tới vấn kế, quả nhiên không sai.

Diêu lão gia thấp giọng bảo: “Dù sao cũng phải ép tướng quân tỏ chút thái độ, diệt tận gốc những nữ nhân có tư tưởng trèo cao, Tiểu Mât sau này vào phủ tướng quân mới được sống yên ổn. Còn không, không cưới cũng được.”

Quan sát mấy ngày, Diêu lão gia cũng hiểu đôi chút, nữ nhi nhà mình sợ Tạ Đằng không đủ thật tâm, lại sợ vào phủ tướng quân không có chỗ dựa, lo lắng đủ thứ, mà Tạ Đằng lại chẳng ý thức được Diêu Mật lo cái gì, cứ tự mình hành động. Theo cái đà này, chỉ sợ xảy ra chia cách. Hơn nữa nếu Tạ Đằng không tự mình đối diện với những chuyện này, không đàng hoàng đứng trước mặt mọi người làm chỗ dựa cho Diêu Mật, chỉ sợ quý nữ kinh thành sẽ tiếp tục gây sự.

Diêu lão gia nửa đời thất bại, không dễ gì có được một con rể tướng quân, nhưng sau mấy ngày suy nghĩ liền buông tay, mọi việc không thể cưỡng cầu, đại khả không cần quá câu chấp, vả lại con gái mình thế này, so với lúc trước còn dễ gả hơn. Còn nếu con gái không gả vào phủ tướng quân, cũng có thể sống dễ dàng, người ta cũng không dám không thừa nhận thân phụ nhân phủ tướng quân. Sau này sinh hài tử của Tạ Đằng, cũng có người phụng dưỡng và dựa vào như ai. Dù ở riêng, Tạ Đằng có nạp người khác, cũng sẽ biết bảo vệ con gái mình.

Sử lão gia thấy Sử Tú Nhi bây giờ là cáo mệnh phu nhân, biế viết sách kiếm tiền, không thua kém đàn ông, sau này mà phải đi tranh thủ tình cảm với một đống tiểu thiếp, cũng có chút không cam lòng, không bằng khỏi vào phủ tướng quân, chỉ cần lui tới Nhị tướng quân là được rồi! Tuy vậy hơi kì lạ, những con gái mình và Nhị tướng quân có nghĩa phu thê, trong kinh đô ai mà không biết, không bái đường thì có việc gì? Cứ sinh em bé làm tiểu tướng quân thôi.

Hai người đang suy nghĩ thì Tạ Đằng và Tạ Thắng tiến vào, liền để hai người ngồi xuống, cười bảo: “Tương quân trễ thế này lại tới, có chuyện gì quan trọng sao?”

Tạ Đằng nói thẳng: “Tiểu Mật hình như còn thành kiến với con, con lại không đoán được tâm tư của nàng, đặc biệt tới thỉnh giáo nhạc phụ.”

“Tướng quân, Tiểu Mật đã nói với ta, rằng bây giờ nó sống rất tốt, không muốn xuất giá.” Diêu lão gia thấy Tạ Đằng biến sắc, càng tăng giọng: “Nó nếu đã nói vậy, ta là phụ thân, cũng không tiện cưỡng ép, chỉ hỏi nó sau này có tính toán gì không? Nó tính sau này sẽ tìm một vị phu quân.”

Diêu Mật không muốn chồng, lại muốn kén rể, nếu là người khác nói, Tạ Đằng tuyệt đối không tin. Chưa kể đến hắn là tướng quân đương triều, thân phận địa vị tướng mạo như vậy, chỉ cần nữ nhân có hiểu biết sẽ chọn hắn, chứ không phải là tìm người khác làm hôn phu. Vả lại Diêu Mật và hắn có nghĩa vợ chồng, người ngoài nhìn vào chính là phu nhân phủ tướng quân, giờ đây chỉ còn thiếu một nghi thức nữa thôi, sao lại vứt hắn đi chứ. Nhưng những lời này là từ trong miệng Diêu lão gia nói ra, hắn không khỏi nghi ngờ, bán tín bán nghi hỏi: “Lời này của nhạc phụ là thật?”

“Tướng quân trước đừng gọi ta là nhạc phụ, chỉ sợ cuối cùng, chúng ta không được làm bố vợ.” Diêu lão gia thấy Tạ Đằng nghiêm trọng, liền bổ sung: “Nghe giọng của Tiểu Mật, cũng là suy nghĩ rất kĩ.”

Thấy Diêu lão gia có hàm ý khác, Tạ Đằng lúc này mới để ý, cau mày nói: “Con tìm Tiểu Mật hỏi thử.”

“Ngài không cần hỏi, con gái của ta, sao lại không biết tâm sự của nó.” Diêu lão gia nói: “Lần đầu từ hôn, là vì quý nữ gây sự, tướng quân chưa từng vì nó xuất đầu lộ diện. Lần thứ hai từ hôn, là vì không muốn gả vào phủ tướng quân, để được sống thoải mái hơn.”

“Nhưng con và Tiểu Mật đã có nghĩa phu thê.” Tạ Đằng trong lòng trầm xuống, mơ hồ cảm giác được, Diêu lão gia không nói dối.

“Khụ, không gả vào phủ tướng quân, cũng không có nghĩa là không cùng tướng quân thân mật.” Diêu lão gia chỉ ra, hai người không cưới không gả, cũng có thể làm tình nhân đấy thôi!

Tạ Đằng không thể tin được nhìn Diêu lão gia, lão đầu này, lão đầu này sao lại có kì tư diệu tưởng vậy chứ? Không thành với Tiểu Mật cũng có thể nghĩ tới chuyện này? Hay là học ông luôn nhỉ?

Diêu lão gia vừa cười vừa tiếp tục làm rõ vấn đề: “Bây giờ Tiểu mật có nhà, có bạc, rất có thể muốn có trẻ em, có hoàng thượng và lão tướng quân làm chỗ dựa, tuy không bái đường thành thân nhưng người ta cũng phải gọi một tiếng phu nhân, như vậy, không lấy chồng cũng chẳng có việc gì. Tướng quân ngày nào còn chưa chính thức đón dâu, người ta sẽ đối đãi với nó như phu nhân tướng quân. Tới khi tướng quân cưới vợ, hoặc nạp thiếp, Tiểu Mật sẽ được tự do, có thể kén rể.” Khi Diêu lão gia nói tới hai chữ kén rể, ngữ điệu thâm sâu, ám chỉ, cũng có thể nuôi nhân tình, nuôi trai. Chỉ cần nuôi được là nuôi.

Tạ Đằng sững sờ nghe xong, càng không hiểu được, đây là cái chuyện gì vậy hả?

Tạ Thắng vốn muốn xin Sử lão gia chỉ giáo, lại nghe thấy lời Diêu lão gia, liền quên mất. Diêu Mật có tư tưởng này, Sử Tú Nhi đương nhiên cùng chung mặt trận, cần gì phải hỏi nữa chứ?

“Con tìm Tiểu Mật hỏi chuyện.” Lúc này Tạ Đằng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, người khác có thể giỡn với hắn chuyện này, Diêu Mật cũng có thể cố tình nũng nịu nói chuyện không đâu, nhưng Diêu lão gia là nhạc phụ, chắc chắn sẽ không lấy chuyện này ra đùa với hắn.

Tạ Thắng như bị nghẹn trong ngực, lại nghĩ Sử Tú Nhi vừa mới nói cười với Vệ Thất, một cổ ghen tuông xông thẳng lên ngực, cũng đứng ngồi không yên, chỉ cảm thấy đêm nay không hàng phục Sử Tú Nhi, sẽ không có cách nào ngủ được, bởi vậy cũng đứng lên nói: “Con tìm Tú Nhi hỏi rõ.”

Thấy Tạ Đằng và Tạ Thắng như lốc xoáy bỏ đi, DIêu lão gia và Sử lão gia nhìn nhau cười, tốt rồi, biết khẩn trương là tốt rồi. Hai vị tướng quân là anh hùng, là đối tượng ái mộ của nữ tử kinh thành, nhưng con gái nhà mình cũng quý báu vậy, không thể chịu thiệt.

Tạ Thắng nhanh chóng đi tới trước phòng Sử phu nhân, sai a hoàn vào trong thông báo, thấy Sử phu nhân đi ra, liền kính cẩn nói: “Muộn thế này, đã quấy rầy nhạc mẫu.”

Sử phu nhân cười đáp: “Nhị tướng quân hà tất khách khí? Tìm Tú Nhi đúng không?” Nói xong nháy mắt mấy cái, nhìn trong phòng, lại quay đầu bảo: “Ta ngại phòng oi bức, bức đến tiểu sương phòng nghỉ ngơi. Nhị tướng quân có lời muốn nói Tú Nhi, cứ vào trong.” Xong lại dặn dò hai a hoàn: “Đi, chuyển chăn mền tới sương phòng. Ngoài cửa sổ chỗ kia có trồng chuối, vừa lúc có thể nghe tiếng mưa rơi mà ngủ.”

Hai a hoàn đồng thanh: “Phu nhân phong nhã!”

“Còn phải nói, không chừng sáng mai thức dậy ta còn ngâm ra một bài thơ chuối.” Sử phu nhân trêu ghẹo, dẫn hai a hoàn và hai bà tử đi.

Cầu xin Sử phu nhân ngay trước mặt bà tử, Tạ Thắng nóng hết cả mặt.

Bà tử và a hoàn đều không để tâm, ai mà không biết phu nhân và Nhị tướng quân là phu thê cơ chứ? Phu thê mâu thuẫn, dọn ra ở riêng, là chuyện thường tình. Chỉ cần hạ một nấc thang, liền hòa thuận ngay ấy mà. Đây là lão phu nhân cho bọn họ cơ hội chứ đâu!

Sử Tú Nhi đang ở trong phòng thì nghe Tạ Thắng tới, muốn tìm người cài chặt chốt cửa, lại ngẫm nghĩ, mắc gì phải cự tuyệt người ta? Chỉ coi hắn là nhân tình, đối xử như trai lơ, không phải thoải mái vui sướng hơn sao? Bở vậy thấy Tạ Thắng vào, liền nói: “Muộn rồi, có chuyện gì sao?”

“Có một chuyện, chuyện rất lớn.” Tạ Thắng ngồi xuống cạnh Sử Tú Nhi, không nóng lòng động thủ giống như xưa, mà dừng ở mắt nàng nói: “Tú Nhi, ta nghe nhạc phụ nói, nàng không muốn gả vào phủ tướng quân sao?”

Sử Tú Nhi nghe xong thì trợn mắt nhìn Tạ Thắng, thấy hắn rất nghiêm túc, có vẻ rất quan tâm, liền cũng nghiêm túc trả lời: “Vậy ngươi nói xem, ta bây giờ sống ung dung, hay lúc làm phu nhân phủ tướng quân của ngươi ung dung?”

Tạ Thắng nghẹn họng, sau khi gả vào phủ tướng quân, phải lo liệu gia sự, khách tới xã giao, giúp chồng dạy con vân vân, còn chỗ nào thoải mái chứ? Như lúc này vậy, muốn ngủ thì ngủ, muốn dậy thì dậy, mới là tự do thoải mái.

Thật lâu sau, Tạ Thắng chua chát lên tiếng: “Nàng không thể vì ta hi sinh một chút sao?”

Đây này, cuối cùng cũng đúng thái độ rồi đấy! Trong lòng Sử Tú Nhi thoải mái lên, nàng buồn cười ôm đầu gối, nén giọng nói: “Ta phải suy nghĩ đã, xem ngươi có đáng được ta hi sinh hay không.”

“Vậy phải thế nào, nàng mới cho là có giá trị?” Tạ Thắng thấy bả vai Sử Tú Nhi khẽ động đậy, trong lòng cũng khẽ động đậy, chỉ lặng lẽ nhích tới gần, đưa tay xoa bóp vai Sử Tú Nhi, nịnh nọt: “Ít nhất, ban đêm cũng là ta hầu hạ nàng mới khỏe.”

Nói mà không biết xấu hổ sao? Ban đêm hầu hạ? Là muốn hầu hạ trên giường chứ gì? Sử Tú Nhi hừ hừ, rụt vai, ngẩng đầu lên nói: “Sau này nữ nhân khác đưa ô hay đưa cái gì, cũng không được nhận.”

“Được, không nhận.” Tạ Thắng đáp không cần suy nghĩ.

Biết nghe lời, thái độ tạm được. Sử Tú Nhi hơi thoải mái, quyết định tiến thêm một bước: “Ngoại trừ ta, không được gần gũi nữ nhân khác.”

“Được, không gần.” Tạ Thắng thấy bầu không khí ngày càng tốt, có hi vọng thân mật, miệng thì nói, người đã sớm cuối xuống, ôm eo Sử Tú Nhi ,chặn miệng nàng.

“Ta còn chưa nói hết.”Sử Tú Nhi thấy khai thông không tệ, có hi vọng nói hết ra, lại bị hắn chặn miệng, tất nhiên là không hài lòng, ra sức đẩy hắn, chỉ là vừa nói một câu, lại bị chặn.

Hai người nhanh chóng lăn ra giường, không nghe thấy tiếng nói, chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Tạ Đằng rời khỏi thư phòng Diêu lão gia, nghe được Diêu Mật đêm nay không đến phòng Cố phu nhân, mà ngủ trong phòng của nàng, liền đi tới phòng Diêu Mật. Tới ngoài cửa, vừa tính gõ cửa, lại nghe trong phòng truyền giọng nói: “Tiểu Mật, không phải tỷ muốn nuôi trai sao? Ta thấy Vệ Thanh cũng được lắm.” Là giọng của Phạm Tinh.

Tới giọng của Diêu Mật: “Ta cũng cảm thấy hắn không tệ, vừa săn sóc vừa dịu dàng, dáng dấp cũng khôi ngô.”