Editor: Ánh Ngọc Nguyễn.
Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.
Tần Kiêu được xem như là một vị khách mời đặc biệt, có thể nói là tâm điểm của muôn người.
Anh ngồi ngay hàng thứ nhất của khu vực trung tâm, trên bàn còn đặt một thẻ bài được nạm bằng vàng.
Vạn Bạch Bạch lắc eo chầm chậm đi tới, khoác tay lên bả vai của Tô Lăng, cười hỏi: "Hồi hộp không?"
Tô Lăng lắc đầu, đôi mắt hơi nhíu lại: "Có hơi mong đợi."
Không phải mong đợi mình sẽ đạt giải, chỉ là không khí thế này khiến cô có cảm giác bản thân đã hoàn toàn hoà nhập vào cái giới này, ở đời trước mà nói thì đây là chuyện không thể nào.
Tần Kiêu vừa cho cô hy vọng nhưng lại vừa bóp nát nó.
Cô đã nghĩ rằng sự cố gắng của mình không đáng nhắc tới so với sự thao túng của anh. Thế nhưng tất cả mọi thứ ở đời này, cô đang cố gắng tranh giành, kết quả đã rất khá rồi.
Vạn Bạch Bạch liếc nhìn vào trong góc phòng: "Tô Lăng, tại sao em phải vào giới giải trí, thật ra một cô gái dịu dàng như em làm giáo viên hay bác sĩ đều rất tốt."
Tô Lăng nhẹ giọng trả lời cô ta: "Em cũng không biết nữa, lúc bắt đầu là vì người nhà, sau đó là vì yêu thích."
"Vậy em biết tại sao chị vô cùng thân thiết với em không?"
Tô Lăng ngây người, quả thật từ lần đầu tiên gặp mặt, Vạn Bạch Bạch đốI xử với cô đã vượt quá sự yêu thích bình thường. Thậm chí lúc ấy vì cô mà lấy hết can đảm đưa cô đi gặp boss Tần Kiêu.
Lâm Thanh ở bên cạnh nghe thấy vậy thì gân xanh trên trán không ngừng nhảy lên. Cô ta rất sợ Vạn Bạch Bạch đột nhiên nói rằng chị là một người đồng tính, chị nhìn trúng em rồi.
Nhưng Vạn Bạch Bạch lại rũ mắt cười bảo: "Bởi vì em rất giống chị của trước kia chăng?"
"Giống chị của trước kia?"
"Trong sạch và hồ đồ, chả biết cái gì nhưng trong lòng lại tràn đầy dũng cảm." Vạn Bạch Bạch nói xong thì quay đầu đi, nói với Tô Lăng: "Em nhìn bên đó xem, thấy anh ta không?"
Tô Lăng nhìn sang, Quách Minh Nham đang ngồi trong một góc, cậu ta bắt chéo chân nói chuyện với một người đàn ông khác.
Cậu ta thuộc loại con nhà giàu rất ngây thơ lại vụng về, không biết đang nói chuyện gì mà ha ha cười to, trông vừa ngu vừa khác người.
Trên gương mặt Vạn Bạch Bạch không có vẻ đẹp lạnh lùng, cũng không cười đùa mà chỉ lộ ra một chút dịu dàng.
"Chị biết cậu Quách đã rất nhiều năm, có lẽ là khoảng tám năm trước, khi đó chị cũng chưa từng nghĩ mình sẽ vào giới giải trí, vẫn còn là một người phục vụ ở nhà hàng." Trong mắt Vạn Bạch Bạch có chút hoài niệm: "Em nhìn bộ dạng đó của anh ta đi, thật ra từ tận xương cốt đã là một người cực kỳ tốt. Cha chị thiếu nợ quá nhiều, suýt nữa chị đã bị người khác kéo đi trả nợ. Là Quách Minh Nham đã cứu chị, còn đánh nhau với bọn họ nữa."
Hai mắt Tô Lăng mở to, quả thực cảm thấy kinh sợ, không tin được Quách Minh Nham còn có lúc "Anh hùng" như thế.
Vạn Bạch Bạch cười tỏ vẻ không biết làm sao: "Đương nhiên là anh ta không đánh lại. Bị người khác đánh sấp mặt xuống đất, máu mũi chảy ròng ròng." Cô ta cười rất ấm áp: "Cũng may là sau đó có người báo cảnh sát, Quách Minh Nham được đưa tới bệnh viện. Sau khi anh ta dưỡng thương thì cho chị một khoản tiền để trả nợ, còn bảo bề ngoài của chị rất đẹp, thích hợp để đóng phim."
"Bộ phim đầu tiên mà chị nhận là do Quách Minh Nham lấy cho. Năm ấy chị cũng ngây thơ giống em vậy, nhưng chị không được vượt trội như em, kỹ thuật biểu diễn vô cùng lơ mơ. Chị cắn răng diễn cho xong rồi đi tìm Quách Minh Nham thì phát hiện, anh ta đã quên chị mất rồi. Trong cuộc đời chị, anh ta là anh hùng, là người đã thay đổi cuộc sống của chị. Nhưng trong cuộc sống của anh ta, chị chỉ là khách qua đường mà thôi."
Bỗng dưng Vạn Bạch Bạch lại nở nụ cười không hề có ý tốt: "Sau đó bà đây đã ngủ với anh ta, ngủ xong thì chị cũng thấy sợ nên đã bỏ chạy ngay và luôn."
"..." Cái cách chuyển hướng đột ngột đến đáng sợ này khiến Tô Lăng nghe tới mức đỏ mặt, việc này... Vạn Bạch Bạch còn nói bọn họ giống nhau, rõ ràng là không giống mà. Tuy đời trước cô với Tần Kiêu cũng thế, song cô vừa xấu hổ và tức giận lại vừa tuyệt vọng nên đã bật khóc.
Vạn Bạch Bạch này... Cũng quá mạnh mẽ rồi.
Vạn Bạch Bạch nhún vai: "Khi ấy anh ta không biết đêm hôm đó là ai, sau đó chị cố gắng diễn xuất, dần dần trở nên nổi tiếng. Trong một bữa tiệc, tụi chị lại gặp mặt. Chị tràn ngập mong đợi đi tới, nói với anh ta rằng con trai chúng đã hơn ba tuổi rồi."
"Hả?" Tô Lăng ngỡ ngàng nhìn Vạn Bạch Bạch, lần đầu hít drama mà cô cảm thấy lo lắng vậy luôn: "Thật sự đã có con sao?"
Vạn Bạch Bạch thấy cô đáng yêu thế kia thì vô cùng vui vẻ: "Đần, là chị gạt anh ta thôi, coi cái dáng vẻ lúc đó của anh ta, khuôn mặt sợ đến mức tái mét."
Khó trách cách chung đụng của Vạn Bạch Bạch và Quách Minh Nham lại kỳ lạ như vậy, Quách Minh Nham không bị Vạn Bạch Vạch đùa giỡn đến chết đã may lắm rồi. Giờ thì hiểu tại sao mỗi lần Quách Minh Nham thấy Vạn Bạch Bạch lại rén.
Thật ra còn một phần mà Vạn Bạch Bạch vẫn chưa nói, ấy là lúc sau khi đóng xong bộ phim đầu tiên, cô ta đã đi tìm Quách Minh Nham, đám con ông cháu cha bọn họ chơi chung với nhau. Vạn Bạch Bạch quan sát một cách nhút nhát, phát hiện hình như mỗi người đều có bạn gái, những người phụ nữ đó đều có nét đẹp riêng, bộ dạng thuần thục thướt tha.
So với bọn họ, cô ta chẳng khác gì bã đậu.
Đúng là cô ta hơi giống Tô Lăng, chỉ là từ một người không biết gì trở thành chị đại khiến Quách Minh Nham run sợ thôi.
Hiếm khi Vạn Bạch Bạch tâm sự với Tô Lăng, cuối cùng chép miệng thở dài nói; "Được rồi, bây giờ em đã biết được bí mật lớn nhất của chị nên sẽ là người của chị, sau này có nổi tiếng thì phải nhớ tới chị á.
"..." Tô Lăng dở khóc dở cười.
Vạn Bạch Bạch suy nghĩ một lúc rồi tổng kết lại: "Trong giới giải trí không có bao nhiêu người đàn ông cả. À bậy, không một ai tốt luôn. Chắc tổng giám đốc Tần cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì đâu. Nhưng từ lúc mới bắt đầu, chị đã biết rằng trong cuộc đời này, đàn ông tốt thì chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, nếu thật sự không gặp được vậy thì tự mình phải tạo ra, có người trời sinh đã là người tốt, nhưng có người sẽ thay đổi vì em."
Có người trời sinh đã tốt, nhưng có người thay đổi vì mình... Thay đổi sao.
Tô Lăng sững sốt một lúc lâu, theo đó bữa tiệc cũng bắt đầu. Ánh đèn vụt tắt trong thoáng chốc rồi đèn trên sân khấu lại đột nhiên sáng lên.
Giọng của người dẫn chương trình vô cùng vui vẻ, vừa nói lời mở đầu. Đêm hội không bị kéo dài lê thê mà sau khi người dẫn chương trình giới thiệu khách mời thì lập tức chuẩn bị công bố danh sách giải thưởng, Tô Lăng được đề cử giải người mới xuất sắc nhất. Lâm Thanh vô cùng hồi hộp, cũng hết sức phấn khích, cô ta dẫn dắt nhiều người như thế, Tô Lăng coi như là người khiến cô ta ít lo lắng nhất cũng không chịu thua kém ai.
Cứ theo cái đà này, sang năm cô ta cứ chú tâm vào Tô Lăng và một nam nghệ sĩ khác là được.
Tô Lăng cũng cảm thấy rất vui, tuổi tác của cô không gọi là lớn, mặt mũi trong sáng, trong số những bộ phim cổ trang thì như một đoá hoa tươi vừa chớm nở. Cô nhìn thế giới này bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và mới lạ.
Ngón tay Tần Kiêu gõ nhẹ trên bàn, cũng không thèm quay đầu nhìn cô.
Anh không liên quan đến giới giải trí nhưng sự tồn tại của anh lại thu hút nhiều sự chú ý nhất, có thể thấy muốn gặp mặt tổng giám đốc Tần khó hơn gặp mấy đại gia lắm tiền.
Trước tiên, người dẫn chương trình công bố giải thưởng vai phụ xuất sắc nhất, Kỷ Sùng nhận được giải thưởng mà không có gì bất ngờ. Người trao giải là Tần Kiêu.
Lúc người dẫn chương trình mời tổng giám đốc Tần lên trao thưởng, dường như ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ về phía Tần Kiêu.
Trái lại thì Kỷ Sùng ở bên phải có hơi đáng thương.
Giá trị nhan sắc của Kỷ Sùng rất cao, có khí chất tựa thần tiên.
Gương mặt của Tần Kiêu không tinh xảo đến vậy nhưng lại tràn đầy mùi vị đàn ông, khuôn mặt lạnh lùng mang theo mấy phần hoang dã.
Tần Kiêu tiện tay trao giải thưởng, còn Kỷ Sùng cười nói cảm ơn.
Cứ nối tiếp nhau trao thêm mấy giải thưởng nữa.
Cuối cùng mới đến giải người mới xuất sắc nhất.
Tô Lăng có chút mong đợi, lúc này Tần Kiêu mới ở xa xa nhìn cô một cái.
Thiếu nữ ngồi rất thẳng, hai đầu gối khép lại, trông cực kỳ ngoan ngoãn. Đôi mắt của cô sáng lên, đầy những tia sáng nhỏ vụn.
Là mong đợi đúng không? Cô cố gắng như vậy, chắc cũng muốn giành được một giải thưởng.
Tần Kiêu khẽ cười.
Người dẫn chương trình cười tủm tỉm nói: "Chúc mừng cô Tịch Tuyền!"
Đôi mắt Lâm Thanh có hơi thất vọng, đã tới đây thì ai không hy vọng mình sẽ giành được giải chứ? Cô ta sợ Tô Lăng buồn nên nhẹ giọng an ủi: "Tô Lăng, năm sau chúng ta lại tiếp tục cố gắng, đừng buồn."
Tô Lăng lắc đầu, cô không buồn. Thật ra thì giám khảo đã rất công bằng, cô đã xem Tịch Tuyền diễn, vào vai một nữ gián điệp trong thời kỳ chiến tranh, diễn xuất vô cùng tốt, Tô Lăng tự thẹn mình không bằng.
Mặc dù cô mong đợi nhưng cũng không đặt mình ở vị trí quá cao, cô tỉnh táo xem lại bản thân mình, biết mình có rất nhiều điều chưa được tốt. Tô Lăng không phải thiên tài gì cả, rất nhiều thứ cô phải khắc khổ gấp mấy lần người khác mới có thể đạt được.
Cứ cố gắng làm việc, cô và những người khác đều sẽ cổ vũ lẫn nhau, trên mặt luôn nở một nụ cười chân thành.
Cô vẫn tiến về phía trước, một ngày nào đó cũng sẽ trở nên xuất sắc.
Đêm hội được tổ chức đến mười giờ.
Mọi người chuẩn bị bắt đầu bữa tiệc, việc này cũng có lợi cho việc giao thiệp giữa những đạo diễn lớn và các diễn viên.
Buổi tối Tô Lăng vẫn chưa ăn gì, Lâm Thanh đưa bánh ngọt tới để cô lót bụng, theo lý thì diễn viên thường muốn kiểm soát sức ăn song Tô Lăng thuộc thể chất không bị mập. Cô quá ngoan nên Lâm Thanh và Đường Tư đều rất thương yêu cô, cũng sẽ không hạn chế việc ăn uống của cô.
Ở trên bánh ngọt còn có một miếng kem hình gấu con, trông hết sức tinh xảo và dễ thương.
Cô mới ăn một miếng thì Lâm Thanh đã nhận được một cuộc điện thoại. Lâm Thanh hít sâu một hơi, sắc mặt khó lường.
Cuối cùng nói: "Tô Lăng, em lên lên lầu hai một chuyến đi, bọn họ nói giải thưởng lần này đã chấm sai rồi, đáng lẽ giải thưởng đó phải là của của em."
Ánh mắt của cô gái vô cùng trong trẻo: "Nhưng em tưởng Tịch Tuyền đạt được giải thưởng người mới xuất sắc nhất chứ, em cảm thấy cô ấy mới là người xứng đáng với giải thưởng đó."
Lâm Thanh nghiêm túc nói: "Không được, nếu thật sự đã chấm sai thì chúng ta phải tranh thủ một chút, giải thưởng của đêm hội này cực kỳ vinh dự! Đi nhanh đi, bọn họ muốn xác nhận một vài thứ, chị Thanh ở dưới đây chờ em." Tô Lăng đặt bánh ngọt xuống, chỉ có thể đi lên lầu.
Bước trên tấm thảm đỏ trải trên sàn, trên người cô hiện lên ánh sáng dịu dàng.
Cô muốn tới phòng 230 nhưng càng tới đó thì ánh sáng lại càng tối, rốt cuộc khi đi đến trước cửa phòng 230 thì không gian xung quanh đã tối đen.
Tô Lăng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cô không dám đi vào, vừa định đi xuống dưới. Trong bóng tối có một người ôm cô từ phía sau, giọng của người đàn ông trầm thấp: "Lăng Lăng."
"Tần... Tần Kiêu." Cô biết mình đã bị lừa.
Cánh tay của Tần Kiêu để ở ngang hông cô, đi lên một chút lại chạm phảI một nơi mềm mại. Anh run rẩy hưởng thụ cảm giác ấy rồi nhanh chóng dời tay xuống, thấp giọng cười một tiếng: "Xin lỗi, trời tối quá."
Tô Lăng xấu hổ muốn bật khóc, cô không biết rằng anh không cố ý: "Anh buông ra đi."
Tần Kiêu không lên tiếng, một tay khác của anh đẩy cửa phòng 230 ra.
Bên trong tối đen.
Nhưng ở đó có một cái cây, xung quanh cây có vô số đom đóm đang bay lượn.
Khi ấy là tháng Hai.
Bên ngoài trời vẫn còn tuyết, lúc đấy trời rất lạnh.
Anh lại trái mùa mà chạy đi bắt đom đóm. Rõ ràng là phòng đã tắt đèn nhưng lại giống như đang cất giấu cả một bầu trời đầy sao, Tô Lăng nhìn đến ngu người, Tần Kiêu dắt tay cô đi vào.
Cô yêu kiều đến thế, đôi mắt đen nhánh của anh sâu thăm thẳm. Bỗng dưng đưa tay bắt lấy một tia sáng loé lên, đặt vào lòng bàn tay cô.
"Đây là phần thưởng sau cùng của em." Anh cười nói: "Hái bầu trời đầy sao cho em."
Đom đóm lấp lánh trong lòng bàn tay Tô Lăng, chiếu sáng đôi mắt cô. Đột nhiên cô lại cảm thấy hoảng sợ nên lùi về sau một bước.
Anh đứng tại chỗ, cầm lấy tay cô.
"Tôi càng muốn đưa trái tim của tôi cho em song em lại sợ hãi nó. Tô Lăng à, tôi thích em, tôi đã sống hai mươi tám năm, sống đầy ích kỷ, dối trá và tàn nhẫn." Anh cười khẽ: "Nhưng tôi yêu em, yêu đến không biết phải làm gì, không biết phải nói gì. Khi em cười thì cuộc sống của tôi như hoa nở, lúc em khóc tựa mưa dầm thấm đất."
Anh chỉ vào ngực mình.
"Tôi không biết phải làm thế nào mới tốt, em nói xem, một người đã khát vọng em đến điên dại thì anh ta còn có thể sống tiếp sao?"
Cô không nói gì, tim đập hơi nhanh.
Một con đom đóm rơi trên người cô, anh cúi xuống lấy nó ra.
"Em mới là người giỏi nhất, bọn họ chỉ có hư danh, còn em, Lăng Lăng." Đôi mắt anh tràn đầy ý cười: "Đã khiến tôi không thể sống nổi nữa rồi."
Gò má cô ửng đỏ: "Anh đừng nói linh tinh."
Anh chỉ cười.
Tô Lăng nhẹ giọng phản đối: "Sao anh biết không sống nổi nữa?" Cô không đần, một người còn sống khoẻ mạnh sao tự dưng chết được?
Cô gái ngốc, không có được chính là sống không nổi đó. Linh hồn đã kêu gào rằng tôi hãy thuần phục em, nâng niu em, xâm chiếm em, vấy bẩn em.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô, cúi đầu hôn lên.
Trên môi hơi ẩm ướt.
Người đàn ông nhắm mắt lại, hô hấp rối loạn, anh động tình.
Trong nháy mắt, tim của Tô Lăng đã đập kịch liệt, cô kịp phản ứng nên vội vàng đẩy anh ra, Tần Kiêu lại trói hai tay cô ra sau lưng, từng bước ép sát.
Cô không nhìn thấy được ánh mắt của Tần Kiêu nhưng có thể cảm nhận được hơi thở run rẩy tới mức hưng phấn của anh.
Cho đến khi lưng áp vào mặt tường lạnh như băng, cô càng cảm thấy sợ hãi hơn.
Đời này, đây là lần đầu tiên anh tiếp cận cô gần đến thế. Nhưng chỉ cần chạm đến cô, mọi kiềm chế lúc trước của anh đều hoàn toàn bộc lộ ra ngoài, anh nhanh chóng phá đi giao ước của mình.
Trong chốc lát, đôi mắt Tô Lăng trở nên mơ màng, cô chỉ mới rung động chừng một giây thì đã bị dục vọng không thể kiềm nén được của người đàn ông doạ sợ.
Tô Lăng không biết phải làm thế nào, cô chỉ có thể quay đầu sang chỗ khác.
Nụ hôn của anh thuận thế lướt xuống, chạm vào cổ cô. Say đến không muốn tỉnh.
Tay Tô Lăng bị anh cố định ở phía sau, giọng cô run rẩy: "Tần Kiêu, đừng, buông ra."
Môi Tần Kiêu nhẹ nhàng ma sát cổ cô, mang theo chút dây dưa phấn khởi tận xương tuỷ, anh cố nhịn rồi mở miệng nói: "Một chút thôi."
Em thương xót tôi một chút, để sinh mạng của tôi có thể tiếp tục kéo dài.