Tô Lăng nghĩ đến việc ảnh chụp trên Weibo có vài phần lo sợ bất an, nhưng cô lại cảm thấy hơn phân nửa là chính cô tự mình đa tình. Lực hấp dẫn của cô đến với hắn không có lớn như vậy đi?
Đóng hay không đóng, đây là một vấn đề.
Ở dưới sự do dự của cô, trung tuần* tháng năm tới. Lúc này đã vào mùa hè, thời tiết oi bức, các bạn học nữ trong lớp đều mặc váy đi giày cao gót, mười chín hai mươi tuổi là khoảng thời gian nở rộ đẹp nhất, nhìn qua kiều diễm lay động lòng người.
*trung tuần: là khoảng thời gian mười ngày giữa tháng âm lịch ( từ ngày 11 đến 20)
Tô Lăng đem bản thân bọc thành thổ dân, vớ giày kín mít, đến một ngón chân cũng không lộ.
Chỉ lộ một gương mặt xinh đẹp trắng nõn, vẫn làm nhiều người nhịn không được quay đầu lại.
Thử kính lần lượt bắt đầu. Trần Phàm cho rằng mình đã đoán được tâm tư Tần Kiêu, vì thế nhường cho Đường Vi Vi lớp C đi trước.
Một đám đều thiếu kinh nghiệm thực tiễn, kỹ thuật diễn của các học sinh nữ thật khiến người ta khó chấp nhận, lúc vào thì đắc ý khi ra thì ủ rũ.
Nghe nói có người còn bị đạo diễn mắng khóc.
Vân Bố thực chờ mong: “ Tuy rằng tớ cảm thấy hơn phân nữa là tớ không được tuyển, bánh có nhân từ trên trời rơi xuống từ trước đến nay đều không trúng tớ, nhưng tớ thấy có trải nghiệm cũng tốt a, kia nhưng là tập đoàn Thanh Ngu đó, ảnh đế ảnh hậu đều xuất ra từ công ty này đâu, may mắn gặp được thần tượng còn có thể xin chữ ký a.”
Tô Lăng cũng cười, cô sống hai đời tưởi đều không lớn, đối với điều này kỳ thực cũng có ảo tưởng. Người sống trên đời này ai không có ước mơ gì đó đâu?
“ Tớ rất thích Kỷ Sùng, tớ có thể liếm nhan sắc của hắn cả ngày! Tớ dám cam đoan về sau hắn sẽ trở thành ảnh đế.”
Tô Lăng gật đầu: “ Hắn sẽ.”
Năm năm sau, phố lớn ngõ nhỏ nơi nào cũng có áp phích phim truyền hình Kỷ Sùng diễn, hắn nghiễm nhiên trở thành nam thần quốc dân. Khi cô bị nhốt ở biệt thự, thời điểm nhàm chán chỉ có thể xem TV, thấy nhiều nhất chính là gương mặt của Kỷ Sùng.
Phim tiên hiệp hắn diễn vai tiên quân, phim võ hiệp hắn diễn vai bạch y công tử, phim thanh xuân vườn trường hắn diễn vai học trưởng,… Quả thật chính là ông vua của các loại hình tượng, nhưng bây giờ, Kỷ Sùng vừa mới có chút danh tiếng. Bởi vậy có thể thấy được ánh mắt của Vân Bố không tồi.
“ Cậu thích ai nhất?”
Tô Lăng lắc đầu: “ Cũng vậy mà thôi.”
Cô nói dối, minh tinh cô từng hâm mộ kính nể nhất là Trịnh Tiểu Nhã, nhưng Trịnh Tiểu Nhã đã giết cô.
“ Nha như vậy a.”
Ngày hôm sau đến phiên lớp A đi thử kính, tác phẩm Tần Kiêu đưa rất có danh tiếng, nhà trường rất coi trọng. Mười ba nữ sinh lớp A chiếm nửa cái xe buýt.
Giá trị nhan sắc trung bình của hệ diễn suất vốn đã cao, một xe mỹ nhân còn tỉ mỉ trang điểm như vậy, bác tài xế đều xem đến hoa cả mắt.
Tô Lăng mặc áo sơ mi màu tro và quần jean, kết hợp với một đôi giày vải, nguyên bản trang điểm ăn mặc thực phổ thông nhưng chen ở trong một đám nữ sinh áo quần tinh xảo liền trở thành tâm điểm của mọi người.
Mọi người nhìn cô ánh mắt lộ ra quỷ dị.
Tô Lăng từ bỏ. Cô từ bỏ lần thử kính này.
Trước kia Tần Kiêu dạy cô, muốn có được thứ mình muốn thì phải tung ra mồi nhử. Hắn là người không từ thủ đoạn, cô suy nghĩ thật kĩ vẫn quyết định không thể mạo hiểm. Cô còn trẻ, về sau có thể chậm rãi cố gắng làm, tóm lại sẽ không quá kém.
Nếu không phải Trần Phàm đề phòng cô, uy hiếp cô không được trang điểm như lần trước , cô đã có thể đem mình trang điểm “ tỉ mỉ” hơn nữa rồi.
Thanh Ngu là công ty trên danh nghĩa của Tần Kiêu, ở thành phố B là công ty điện ảnh đứng đầu.
Tòa cao ốc cao sừng sững, làm một đám học sinh hoa mắt.
Có nữ sinh che mặt, nhỏ giọng nói: “ Tần tổng thật có tiền a, thật muốn gả vào hào môn.”
Vân Bố lúc trước nghĩ quá nhiều, bọn họ được người dẫn một đường đi vào, căn bản tiểu thịt tươi mà Thanh Ngu ký hợp đồng còn không thấy được huống chi là ảnh đế ảnh hậu.
Phòng thử kính là một phòng đơn, mỗi người rút thăm một tờ giấy, mặt trên là kịch bản cần diễn và số thứ tự, tổng cộng có sáu kịch bản, nói cách khác là có sáu cơ hội nhận nhân vật, đúng thật là tác phẩm danh tiếng.
Tô Lăng rút được kịch bản số ba và số thứ tự là chín, cô đối chiếu đi tìm kịch bản, từ trên giá kịch bản lộn xộn lấy ra kịch bản thứ ba.
Cô mở kịch bản số ba ra, mấy cái chữ to trên đầu làm cô ngây người chớp mắt.
<< Mười hai năm phong trần>>.
Bộ phim truyền hình này…. Cô đã diễn qua.
<< Mười hai năm phong trần>> là thuyết Internet nhờ có nân khí cao nên được cải biên, chuyện xưa kể về nữ chính Diệp Thanh Lan trọng sinh vào một đứa bé sáu tuổi mồ côi ở cổ đại, bé gái gia thế không tốt bị người cha ác độc bán cho Diên Vĩ lâu. Trên danh nghĩa Diên Vĩ lâu là một kỹ viên nhưng trên thực tế đây là nơi nam chính Triệu Cấu bồi dưỡng sát thủ. Đời trước nữ chính là thứ nữ của một gia tộc lớn, năng lực sinh tồn và tâm kế rất tốt. Ở Diên Vĩ lâu tỏa sáng rực rỡ, bị nam chính coi trọng, bồi dưỡng thành thanh đao sắc bén nhất trong tay nam chính.
Mười hai năm sau, nữ chính đã mười tám tuổi, bị phái đi chấp hành các loại nhiệm vụ, nhiều lần lâm vào tuyệt cảnh. Cho đến một lần ngoài ý muốn, nữ chính phát hiện ra bí mật của nam chính, hắn có haai nhân cách, chăm sóc tâm trí “ tuổi nhỏ” của làm chính làm hắn sinh ra hảo cảm rồi yêu nàng.
Chuyện xưa cũ kĩ lại cẩu huyết, nhưng không trở ngại có nhiều điểm sáng, đủ nhiệt huyết, nữ chính có giá trị vũ lực nóng tính cùng nam chính hai mặt là hai điểm sáng lớn. Thậm chí sau khi công chiếu ra ratings rất khả quan, để tất cả vai phụ trong phim đều nổi lên theo.
Một năm này còn chưa cấm loại đề tài xuyên qua trọng sinh này,bởi vậy các cô gái rẻ đều xem đến thích ý.
Mà Tô Lăng, năm đó trong bộ phim truyền hình này diễn nữ số 2- vị hôn thê bạch liên của nam chính Triệu Cấu, Nguyễn Đại.
Một mỹ nhân bên ngoài sạch sẽ bên trong đen tối.
Tô Lăng nhìn đến lời thoại vai diễn Nguyễn Đại trên kịch bản, trong nháy mắt trước mặt cô tối sầm xuống.
Chính là đoàn phim << Mười hai năm phong trần>> này, cô phát sinh ngoài ý muốn, nảy sinh việc chặt đứt chân, bị thương xương cốt, từ đó về sau đi đường không thể như người bình thường.