Mà hiện tại ở bên phía Tô Lăng đã ngừng quay, nhóm biên kịch đi tới đưa ra đề nghị.
Chính bọn họ cũng biết lịch trình chương trình này rất nhạt nhẽo, show này đã mới một ngôi sao nữ nhưng người ta không đến, người được mời đều là người không hot.
Song Tô Lăng thì khác, nhân khí của thiếu nữ vừa mới ra mắt này cực kỳ cao!
Vì vậy bọn họ nghĩ đến Tô Lăng không có scandal, nếu có scandal rồi thì show này không hot mới lạ đó!
Nhóm biên kịch bàn bạc như được tiêm máu gà một lúc, có ba nam ba nữ nghệ sĩ tham gia chương trình, cũng coi như tỷ lệ giới tính cân bằng. Người trẻ tuổi mà, chẳng có gì hot bằng mập mờ và xẹt xẹt ra tình yêu cả.
Sau khi thảo luận, nhóm biên kịch tới hỏi rằng có thể đổi tương tác ở bãi biển thành thi đấu dưới nước không, một nam một nữ phối hợp với nhau, dùng địa điểm bơi lội nghỉ ngơi thành chỗ thi đấu.
Trong quá trình tương tác sẽ đụng chạm tay chân, có thể cho truyền thông một không gian vô hạn để phát huy.
Đường Tư cầm khăn lông của Tô Lăng, nghe lời này thì bị dọa giật mình.
Những ngôi sao khác tỏ vẻ đồng ý, có một cô gái hơi do dự, mọi người nhìn về phía người duy nhất không biểu hiện thái độ gì - Tô Lăng.
Trông Tô Lăng hết sức dịu dàng và yên tĩnh, không hoạt bát như những người khác, cô quay phim rất ngoan ngoãn, bảo cô làm gì thì cô lập tức làm theo.
Nhưng Tô Lăng mở lời: "Tôi không đồng ý."
Mọi người không ngờ cô sẽ trực tiếp từ chối, Tô Lăng giải thích một cách bình tĩnh: "Trước khi tôi tới cũng là do chương trình vốn nhàn nhã, tôi không thích kiểu trò chơi đó."
Cô hiếm khi khiến người khác khó xử và lúng túng, song cô có sự kiên trì của riêng mình.
Vì tính tình dễ xấu hổ nên cô không thích những điều này. Cái gì cô cũng hiểu, cũng thấy rõ mọi thứ, chỉ là cô bằng lòng đối xử khoan dung với thế giới mà thôi, nhưng một khi cô đã không thích thì sẽ từ chối ngay lập tức, hơn nữa không ai có thể thay đổi sự không thích này của cô.
Đạo diễn giảng hòa: "Được rồi được rồi, bây giờ đổi nữa sẽ rất phiền phức, có thể tương tác sẽ không ổn nên cứ làm theo ban đầu đi."
Dựa theo ban đầu cũng cần chia thành hai nhóm.
Vẫn là một nam một nữ như cũ, chỉ là chiếu theo bản đồ tìm "Báu vật", staff đã nói trước là có một "Kho báu" giấu ở bờ biển, các khách quý có thể thông qua việc hỏi người đi đường hoặc được người khác giúp đỡ tìm báu vật, chuyện này phải nhờ vào khả năng quan sát nhạy bén và sự may mắn để giành chiến thắng.
Chung nhóm với Tô Lăng là một nghệ sĩ nam tên Tào Nhạc, trừ Tô Lăng ra thì có thể coi cậu ta là người có nhân khí cao nhất trong sáu người.
Cậu ta cũng vừa ra mắt không lâu, năm nay mới mười bảy tuổi, còn nhỏ hơn Tô Lăng ba tuổi.
Vì không lớn hơn Nghê Hạo Ngôn bao nhiêu nên trái lại Tô Lăng không có áp lực khi đối diện với người khác giới, quá lắm thì Tào Nhạc chỉ là một em trai vị thành niên thôi.
Cậu ta có một khuôn mặt baby đáng yêu, cả người cực kỳ hoạt bát: "Chị Tô Lăng, chúng ta đi đâu tìm đây?"
Tô Lăng cầm bản đồ, cô hơi không chắc lắm: "Hay chúng ta tới chỗ tắm nắng xem sao nhé? Không chừng sẽ gặp được người đi đường có manh mối."
Đôi mắt Tào Nhạc cong cong: "Được ạ, đều nghe chị Tô Lăng."
Cậu ta đi bên cạnh Tô Lăng, có thể lờ mờ ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người thiếu nữ, có chút giống cây dành dành, lại như hương thơm của Cửu Lý. Ý cười trong mắt Tào Nhạc càng đậm hơn: "Chị Tô Lăng, chị có muốn che dù không ạ? Em đến đó lấy dù tới đây."
"Không cần đâu, cảm ơn em, nếu em muốn lấy dù thì chị đợi em ở đây." Tuy có mặt trời nhưng lúc này đang vào xuân, mới hơn tháng Ba, gió biển dịu dàng thổi đến, sẽ không nóng.
"Vậy em cũng không cần, chỉ là em thấy chị rất trắng, không phải con gái mấy chị rất sợ bị đen sao?"
Người quay phim còn đi theo sau, trên người bọn họ cũng có máy quay, Tô Lăng cười rồi lắc đầu: "Thật ra vẫn ổn."
Tào Nhạc cao hơn cô một chút, cậu đi chậm hơn cô hai bước chân, đã nhìn thấy đôi chân trắng nõn thon dài và xinh đẹp kia, đôi chân kia vậy mà tinh xảo, xinh đẹp.
Thật sự là tuyệt đep.
Cậu ta không thể hiện bất cứ sự kỳ lạ nào, vẫn nhìn đôi chân của cô nhiều lần. Cậu đã quan sát rồi, Tô Lăng cũng không thuộc về kiểu ngôi sao nữ đi show tạp kỹ giỏi, cô hướng nội và dễ ngại hơn người khác. Nhưng có sao đâu chứ? Cô là một yêu tinh quyến rũ người ta, là một người phụ nữ khiến cho máu của người ta sôi sục hơn, như vậy là đủ rồi.
Hầu hết người tới tham gia show giải trí đều thầm hiểu rõ rằng hot hay không, nếu trông chờ vào chương trình thì đời này cũng chẳng hot nổi.
Lúc bọn họ tới chỗ phơi nắng, Tần Kiêu đang lạnh mặt chờ họ.
Anh bắt chéo hai chân ngồi trên ghế, ống nhòm mà trước đó anh dùng đã để Hạ Tẩm dẹp, người kia tên Tào Nhạc, cái ánh mắt thèm nhỏ dãi của thằng ranh còn chưa mọc lông hết đó, Tô Lăng không thấy nhưng anh thì hoàn toàn nhìn thấy.
Phạm vi năm trăm mét, chỉ còn mỗi một người sống là Tần Kiêu.
Anh không ngại đùa giỡn với Tào Nhạc một chút, cũng không ngại nói cho cậu ta biết, địa vị không đủ thì hãy cụp đuôi mà làm người. Nhưng Tô Lăng đang quay show, anh không muốn làm cô mất vui. Nếu xảy ra chuyện, còn phải quay lại đoạn này nữa, cô sẽ rất vất vả, anh biết.
Khi Tô Lăng thấy Tần Kiêu thì ngây người, Tào Nhạc không biết anh, dù sao cũng không phải người trong vòng, song cậu ta thấy Tần Kiêu vẫn cảm thấy sai sai, tổ chương trình sẽ tìm người đi đường có khí chất mạnh như vậy để làm NPC à?
Nhưng Tào Nhạc không có sự lựa chọn khác, cậu ta tiến lên rồi mỉm cười, lộ ra hai cái răng khểnh: "Xin chào, cho hỏi anh biết thứ gọi là mũ ngọc minh châu không?" Tần Kiêu biết cái đếch gì, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh: "Biết."
Anh vươn tay về phía Tô Lăng: "Đến đây, tôi nói cho em biết."
Gân xanh trên trán Tào Nhạc giật giật.
Tô Lăng cũng hơi ngu người, sao Tần Kiêu trở thành NPC hướng dẫn rồi? Nhưng máy quay phim vẫn như hình với bóng, Tô Lăng kiên cường đi tới.
Anh nói: "Thiên cơ nên chỉ có thể nói cho một người."
Tào Nhạc cảm thấy mẹ nó anh nói chuyện vớ va vớ vẩn!
Tần Kiêu: "Đưa tay ra."
Tô Lăng hơi lo lắng, cũng khá tò mò, Tần Kiêu muốn làm gì nhỉ.
Cô chìa tay, Tần Kiêu cong cong môi, lười biếng vẽ một trái tim trên lòng bàn tay cô.
Tào Nhạc không thấy anh làm gì.
Tần Kiêu hỏi Tô Lăng: "Em hiểu không?"
Tô Lăng: "..." Gò má cô ửng đỏ, biết Tần Kiêu đang nói bậy.
Tào Nhạc cũng hỏi Tô Lăng: "Chị Tô Lăng, anh ta nói thông tin gì thế?"
Tần Kiêu cười khẩy, cô thở dài: "Chị không biết."
Tào Nhạc nói: "Vậy anh trai này, anh có thể nói lại cho tôi biết không?"
Nói mẹ mày.
Tần Kiêu đáp: "Chỉ nói thông tin một lần, không hiểu? Tôi mang các người đi."
Làm cái quái gì vậy! Tào Nhạc cũng chẳng cười nổi, bị một NPC điều khiển tới hoảng sợ. Cái show này đợi sụp đổ đi.
Tần Kiêu dẫn đường, đi ở giữa, Tô Lăng và Tào Nhạc đi theo anh, một trái một phải.
Vẻ mặt anh vô cùng lạnh nhạt, Hạ Tẩm dùng ống nhòm nhìn anh ở xa xa cũng thật sự muốn chửi. Tổng giám đốc Tần hành động cợt nhả kiểu vậy thì đời này, nhóm Tô Lăng cũng đừng mơ sẽ giành chiến thắng.
Tần Kiêu rũ mắt, thật ra anh đang nhìn chân của cô.
Cát vàng hôn lên bàn chân cô, đầu ngón chân mượt mà đáng yêu. Bên trên còn dính vài hạt cát, thật đẹp. Đẹp đến mức câu hồn đoạt phách, người không mê chân sẽ không nhận thức được kiểu mê người đó.
Ánh mắt anh nhiễm phải một chút say mê, có loại dục vọng muốn hung hăng tàn phá và chà đạp.
Hiển nhiên Tô Lăng cảm nhận được.
Hai tay Tần Kiêu đút vào túi, trên mặt lạnh như băng, tầm mắt rũ xuống, người không biết anh sẽ thấy dáng vẻ anh lạnh nhạt cấm dục, còn vô cùng ngầu.
Nhưng da đầu cô tê dại, cô thấy Tần Kiêu nhìn chằm chằm vào đâu. Thật ra cô cũng không hiểu rõ tại sao Tần Kiêu lại xuất hiện ở đây, song cô có thể đoán được.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, đầu ngón chân cuộn lại, cô vốn muốn thể hiện sự né tránh, khó chịu khi bị anh nhìn. Nhưng tần suất hô hấp của anh cũng thay đổi.
Tô Lăng: "..." Lúc này cô thật sự ngượng chết.
Tào Nhạc cực kỳ không vui.
Tâm trạng Tô Lăng hoảng hốt, không nhìn đường, dưới chân cô đau xót, sau đó mới phát hiên đạp phải vỏ sò.
Chỗ rách da không dài song chảy máu.
Vỏ sò kia chôn trong cát, không để ý sẽ không nhìn thấy.
Lúc này sắc mặt Tần Kiêu trầm xuống, đứng trước mặt cô: "Để tôi xem sao."
Tô Lăng không chịu nhấc chân, cô nhóc không nhúc nhích, vùi hai chân vào cát, chỉ lộ ra mu bàn chân.
Tần Kiêu tức đến mức bật cười: "Không sợ bị nhiễm trùng phải không?"
Tào Nhạc đứng bên cạnh lạnh mặt nhìn: "..."
Coi như cậu ta đã biết tại sao người đàn ông này không giống NPC rồi. E là fan của Tô Lăng, con ông cháu cha chui vào chỗ quay phim?
Nhưng giờ phút này, con ông cháu cha lại quỳ gối trước mặt một người phụ nữ, phút trước lạnh lùng kiêu ngạo, bây giờ lại không cần tôn nghiêm, hợp lại là thật sự không biết xấu hổ.
Tô Lăng nhỏ giọng bảo: "Tôi không sao đâu, không đau."
Anh biết Tô Lăng sợ sở thích yêu chân của anh, Tần Kiêu xoay người: "Tôi cõng em quay về."
Tào Nhạc nở nụ cười: "Không cần, cảm ơn anh trai tốt bụng này. Chị Tô Lăng, em cõng chị về để xử lý vết thương nhé."
Trong nháy mắt, sự lạnh lẽo lan tràn cả người Tần Kiêu, anh còn kịp quay đầu đứng dậy thì một đôi tay mềm mại đã vòng qua cổ anh, cô ngoài về phía trước. Giọng nói mềm mềm: "Không cần, chị cảm thấy anh ấy rất tốt."
Tần Kiêu rũ mắt, cõng cô lên một cách nhẹ nhàng.
Nói tới là buồn cười, một thoáng như vậy lại khiến anh cảm thấy hốc mắt mình chua xót.
Vậy nên anh bằng lòng theo đuổi cô cả đời, dù cô từng chán ghét anh, song Tô Lăng xứng đáng được yêu thương bởi bất kỳ ai.
Mà người được cô yêu, chắc chắn là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Cô có yếu ớt đi chăng nữa cũng muốn bảo vệ và sưởi ấm cho người mình yêu. Còn anh đối diện với cô, bách luyện thành thép đều quẩn quanh sự mềm mại ấy.
Bãi cát vàng, anh cõng cô đi về phía trước, khuôn mặt dịu dàng.
Tô Lăng nhẹ giọng nói: "Tần Kiêu, tôi vừa nhớ ra là người quay phim vẫn đang quay đấy."
Anh nghe âm thanh của cô, trái tim cũng mềm tới nát bét.
"Có tôi ở đây, đừng sợ."
Anh nghe giọng nói mềm mại của cô đáp lại: "Tôi không sợ."
"Bây giờ không sợ, tương lai cũng không sợ."
"Để anh ta quay đi." Đến tận bây giờ, cô cũng không xem sự tồn tại của anh là chuyện không thể cho người ta thấy.
Cô nhẹ nhàng vòng qua cổ anh, hơi xấu hổ: "Tần Kiêu, vừa nãy tôi biết gợi ý đó là gì."
Là yêu đó.