Mĩ Nhân Mềm Mại

Chương 9




Tần Kiêu dựa vào tường của phòng bơi lội, sinh viên tới tới lui lui đều đang nhìn hắn.

Con người hắn không hiểu cái gì gọi là thu liễm cùng điệu thấp, đứng ở nơi đó liền chói lọi phát sáng.

Hắn đứng hai mươi phút, cũng chưa thấy được Tô Lăng ra tới, thì có chút không kiên nhẫn. Âm thanh của quản lý viên hắn cũng nghe thấy, sau mười phút, mọi người đều lục tục đi hết, Tô Lăng vẫn không ra ngoài.

Sắc mạnh hắn lạnh xuống.

Nhưng mà nửa giờ trước nữ sinh hệ biểu diễn đã ra tới, còn đang ở chung quanh hắn. Thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, có người gan lớn tiến lên cười hỏi: " Soái ca, anh đang đợi ai?"

Tần thiếu rất nổi danh trong vòng thượng lưu ở thành phố B, nhưng người thường phần lớn là không quen biết hắn. Tần Kiêu rốt cuộc cũng không phải minh tinh, vả lại hắn mang kính râm, có thể nhận ra hắn đều là người quen.

Tần Kiêu không đáp, hắn châm điếu thuốc. Thời tiết bên ngoài nóng bỏng khó chịu, giống như tâm tình của hắn bây giờ.

Tư thế hút thuốc của hắn cũng rất đẹp trai, nhìn quần áo trên người hắn, các nữ sinh liền không muốn đi.

Tần Kiêu ấn tắt điếu thuốc, nhấc chân đi vào trong phòng bơi lội.

" Ai…. Đó là…" Là khu nữ sinh. Có người muốn nhắc nhở, nhưng bị đồng bạn kéo lại: " Đừng nhiều chuyện." Người nọ nhìn bộ dáng liền biết không phải người có tính tình tốt, Trần Phàm nói một câu nhưng thật ra rất đúng, lăn lộn trong giới giải trí này điều quan trọng nhất là phải có ánh mắt. Nữ sinh đó nhanh chóng ngậm miệng.

Tần Kiêu đi vào, không cần tốn nhiều sức thì tìm được Tô Lăng rồi.

Dì dọn vệ sinh đang dùng giọng địa phương nói chuyện ý đồ cùng cô giảng đạo lý, dì này là người Đông Bắc, giọng nói rất lớn. Tô Lăng nghe vào cái hiểu cái không, ánh mắt mờ mịt. Tần Kiêu từ cạnh cửa đi qua nghe xong hiểu được đại khái, ý tứ chính là cô gái nhỏ mau đi đi, vào thứ sáu dì phải quét tước phòng học, cô không đi dì sẽ bị trừ tiền lương….

Hắn giương mắt nhìn lên thì thấy Tô Lăng vô cùng đáng thương cuộn tròn ở góc tường.

Đối lập với đối phương lớn giọng, giọng của cô quả thực mềm mại đến không thể mềm hơn được: " Cháu chỉ ngồi ở đây một lát thôi…."

Dì dọn vệ sinh: " Không mà!" ( Không được!)

Tô Lăng sẽ không cùng người khác cãi nhau, cô cuộn tròn ở góc tường, trên người khoác một cái khăn tắm rất rộng, đem cả người cô đều bao ở bên trong. Dì dọn vệ sinh kia đem cửa phòng thay đồ khóa lại, đang chuẩn bị động thủ kéo cô đi.

Cô thực sự có điểm gấp, trong mắt dâng lên nước mắt, ủy ủy khuất khuất.

Tần Kiêu đứng nhìn một hồi lâu cô vẫn chưa phát hiện, trong phòng có điều hòa nhiệt độ ổn định, hắn từ bên ngoài đi vào mang theo một làn hơi nóng, theo lý hẳn là thực mát mẻ, nhưng mà hắn càng nhìn càng thấy nóng. Hắn chưa bao giờ biết….. Một người khi khóc lên….. So với khi cười rộ lên còn có thể mẹ nó đẹp như vậy.

Ngay khi dì dọn vệ sinh động thủ kéo cô ra, hắn đem tay dì kia hất qua một bên. Dùng chính là ví tiền của hắn.

Hắn và Quách Minh Nham bản chất rất giống nhau, tiêu tiền là bản năng của họ.

Nhưng thắng ở chỗ biết dùng, hắn rút ra một xấp tiền mặt, cũng không đếm, đưa cho dì dọn vệ sinh để bà rời đi, dì vệ sinh than thầm xoay người rời đi. Bà dùng tay sờ sờ, hắc, cũng thật dày!

Tần Kiêu đứng, cô ngồi xổm. Tô Lăng đem đầu chôn ở đầu gối, toàn thân đều thể hiện việc không muốn nhìn thấy hắn, rõ ràng vừa rồi còn cùng dì dọn vệ sinh nói chuyện, lúc này lại ngậm chặt miệng, cái gì cũng không chịu nói.

Tần Kiêu cảm thấy thật kỳ lạ, theo lý thuyết hắn nên tức giận phẫn nộ, nhưng mà hắn không có, trong lòng tựa như bị người khác nhẹ nhàng đánh một quyền.

Thế nhưng cảm thấy ngọt ngào đến hốt hoảng.

Cô thật sự rất cẩn thận, hắn chỉ có thể thấy một cái đầu tròn tròn nho nhỏ của cô.

" Tô Lăng." Hắn nhịn cười, giọng lạnh lùng: " Vừa rồi không phải còn mắng chửi người? Hửm?"

Người cô giật giật biên độ nhỏ, tim đập như nổi trống. Nổ lực khắc chế mới có thể không theo bản năng nói 'Tôi sai rồi'. Cô nhớ rõ đối phó Tần Kiêu không được để lộ sợ hãi, nhưng mà cô cũng không nghĩ tới bộ dạng đáng thương hề hề kia của mình, quả thực sợ sệt nhút nhát muốn mạng mà.

Cô đem nước mắt nghẹn trở về, lại đem đôi chân trắng như tuyết rụt rụt vào trong.

" Con người tôi, rất là thù dai." Cô cảm nhận được Tần Kiêu ngồi xổm xuống trước mặt cô, người cô run bần bật, Tần Kiêu đánh phụ nữ sao? Cô chưa thấy qua, nhưng không thể loại trừ khả năng này.

" Tới, nói một câu thự xin lồi liền tha thứ cho em, bằng không tôi sẽ động thủ."

" Đúng……" Cô trả lời lại. Câu này rất quen tai.

__ Lăng Lăng kêu một tiếng ca ca liền cho em ra ngoài.

__ Lăng Lăng khen anh lợi hại liền cho em đi đóng phim.

Cô bừng tỉnh, đều là kịch bản. Nhưng cô còn chưa thử qua cự tuyệt hắn, nếu hắn thật sự động thủ? Việc quan trọng cả đời, đã nói không thể uất ức, cô tình nguyện bị đánh cũng không xin lỗi. Dù sao… Cô nhịn đau rất giỏi.

Thời điểm hắn tới gần, cô theo bản năng nhắm mắt.

Cái tay kia sờ sờ lỗ tai tiểu xảo của cô, Tần Kiêu vốn dĩ định sờ một chút, nhưng cảm giác mềm mại như bông kia làm hắn nhịn không được lại nhéo hai cái. Hắn xem bộ dáng này của cô, đáng yêu đến mức làm lòng người đều run, rốt cuộc nhịn không nổi, cười ra tiếng. Tô Lăng không thể trốn, đành ngẩng đầu lên.

Đôi mắt cô sáng lấp lánh, lấn át cả ánh đèn trong phòng, đẹp đến kinh người. Tần Kiêu nhìn cô, liền biết Chúa sáng thế có bao nhiêu bất công, cố tình một cái tiểu mỹ nhân như vậy tính cách lại quá yếu ớt.

Tần Kiêu bất động thanh sắc, trái tim lại kinh hoàng.

Bên ngoài đều nói hắn thích phụ nữ diễm lệ, nhưng chính hắn biết không phải vậy, chẳng qua là hắn giấu quá sâu, sâu đến nỗi hắn đều đã quên chính mình rốt cuộc thích cái gì? Điều hắn yêu thích không dễ dàng lộ ra ngoài, nếu không bị người khác lợi dụng sẽ hại chết chính hắn.

Nhưng là hắn thích loại phụ nữ như thế nào đây?

Nhìn thấy Tô Lăng, hắn liền có đáp án. Như thế nào sẽ có người lớn lên hợp khẩu vị của hắn như vậy chứ? Phảng phất như là dựa theo yêu thích của hắn lớn lên vậy.

Quả thực là muốn mệnh.

Hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng, giọng nói không tự giác liền nhu hòa xuống: " Đứng lên a, ngồi xổm làm cái gì?"

Tô Lăng đem khăn tắm quấn chặt, không trả lời hắn. Cô thật sự không biết ứng phó với người đàn ông này như thế nào hết.

Nhưng mà Tần Kiêu không phải Quách Minh Nham, đầu óc hắn nhanh nhạy, nhìn bộ dáng giữ chặt khăn tắm kia của cô liền đoán được: " Quần áo bị người ta cầm đi?"

Như thế nào ngốc như vậy? Khó trách bị người khác khi dễ.

Tần Kiêu không biết cái gì gọi là bạo lực học đường, lúc hắn đi học, đều dùng nắm đấm bạo lực người khác, không ai dám chọc hắn. Hắn nhớ lại tiểu mỹ nhân này không quan tâm đến hắn, vì thế liền nói: " Tô Lăng, muốn quần áo sao?"

Tô Lăng tự nhiên là muốn, nhưng cô biết Tần Kiêu người này là thương nhân, hắn sẽ không làm ăn lỗ vốn. Hắn khẳng định có điều kiện.

" Kêu tên của tôi." Hắn kề sát vào cô, cười thật lưu manh: " Lần này không kêu cái gì mà Triệu Cấu, biết tôi không? Tôi tên Tần Kiêu, kêu Tần Kiêu."

Như thế nào có người có đam mê nghe người khác gọi tên? Còn chấp nhất như vậy.

Nhưng cô không muốn lại ở chỗ này cùng hắn lãng phí thời gian, Tần Kiêu có ưu điểm là lời hắn nói ra thì sẽ làm được.

Vì thế cô kêu: " Tần Kiêu."

Thật ngoan.

Tần Kiêu không dám nhìn dáng vẻ này của cô, hắn quen giả bộ bình tĩnh. Vì thế đứng lên lấy điện thoại ra gọi: " Hạ Thấm, mua một bộ quần áo dành cho phụ nữ tới đại học Z, nhanh một chút." Bên kia hỏi số đo.

Tần Kiêu liếc mắt nhìn Tô Lăng một cái, cô đang tận sức đem chính mình biến thành nấm.

Nếu hắn mà hỏi số đo, cô phỏng chừng xấu hổ chết.

Tần Kiêu nói: " To rộng một chút."

Tô Lăng hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn hắn: " Tần Kiêu…"

Thanh âm Tần Kiêu đang gọi điện thoại dừng lại, cúi đầu. A thì ra cô cũng sẽ chủ động gọi người. Khi hắn nhìn vào đôi mắt cô, hắn sinh ra loại ảo giác sẽ phá sản.

Có khả năng người phụ nữ này muốn thứ gì, trong lúc xúc động hắn đều đáp ứng. Nhưng mà cô chỉ đỏ bừng vành tai nói: " Anh có thể giúp tôi mua một đôi giày vải bạt được không? Tôi sẽ trả lại tiền cho anh."

Nguyên lai là không có mang giày.

Nhưng cô che kín chân giống như đề phòng cướp, hắn cái gì cũng không nhìn thấy.

" Size giày bao nhiêu?"

" Size 35." Cô lo sợ bất an.

35 a…. Tần Kiêu nói lại cho người bên kia biết. Sau đó hắn không khống chế được suy nghĩ size 35 là bao lớn đây…… Chân đàn ông lớn, chính hắn bàn chân vừa dài vừa lớn, mang giày cũng tận size 44.

35, còn không lớn bằng bàn tay hắn đâu, hắn dựa vào tường bên cạnh cô, cong cong khóe môi.

Dì dọn vệ sinh cầm chổi cẩn thận quét, cũng mặc kệ hai người bọn họ.

Tần Kiêu nhìn Tô Lăng, nhịn không được đi trêu chọc cô: " Những người học hệ biểu diễn như em không phải đều biết hát rồi khiêu vũ hay sao, trong thời gian chờ quần áo, tới hát một bài nghe được không?"

Tô Lăng lắc đầu: " Tôi không biết."

" Người khác đều biết, vì cái gì em không biết?"

Cô nhỏ giọng nói: " Tôi ngốc."

Mẹ nó….. Manh thảm.

Tần Kiêu quay mặt đi, không cho cô nhìn thấy chính mình đang cười. Từ lúc hắn quen biết cô đến nay, số lần hắn cười so với số lần cười trong một năm trước đây còn nhiều hơn rất nhiều.

Tô Lăng nói dối, khuôn mặt hơi hồng hồng, tất cả các chuyên ngành cô đều xếp hạng nhất. Giọng nói của cô ngọt ngào, hát tình ca mọi người ai cũng không chịu nổi. Khiêu vũ cũng đẹp, rốt cuộc dáng người cô cũng rất tốt.

Người học nghệ thuật phần lớn đều đa tài đa nghệ, tuy rằng nhà cô nghèo, nhưng bà nội đối với việc bồi dưỡng cô cũng không có lơ là. Nhưng cô không muốn nói thật cho hắn biết, Tần Kiêu đối với cô càng chán ghét càng tốt. Tốt nhất là đã gặp các loại tài nữ như Đường Vi Vi, Trịnh Tiểu Nhã thì càng chướng mắt loại người ngu ngốc như cô đi.

Người của Tần Kiêu làm việc mau lẹ, mới gần mười phút mà Hạ Thấm đã mang quần áo đến.

Tô Lăng ngồi xổm lâu nên tê chân, nhưng cô không dám đứng lên, cô nghĩ nghĩ, vươn cánh tay ra nhận túi đồ.

Ánh mắt Tần Kiêu trước sau đều dừng ở trên người cô, một cánh tay vươn ra, trắng nõn mềm mại, yếu ớt lại tinh xảo. Hắn cơ hồ không bị không chế, hướng càng sâu bên trong nhìn.

Tô Lăng quấn thành một bọc, hắn cái gì cũng chưa nhìn được.

"………"

Hạ Thấm nghiêng đầu nhìn Tần Kiêu, Tần Kiêu nói: " Cậu đi lái xe lại đây." Hạ Thấm đáp ứng một tiếng, xoay người rời đi.

Tô Lăng còn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cô muốn giày lại sợ hắn nhìn thấy chân mình, hắn còn ở nơi này cô căn bản không có cách nào mang giày.

Tô Lăng: " Dì ơi! Dì ơi!"

Dì kia hừ hừ hát, không nghe thấy. Tần Kiêu nghe được, nhưng mà hắn câu môi, cúi đầu nhìn cô, cũng không hỗ trợ.

Hắn nghe thấy Tô Lăng lại mềm mại mà kêu dì ơi, lúc này giọng to hơn rất nhiều, dì dọn vệ sinh quay đầu lại: " Sao mà?"

" Có thể giúp cháu mở cửa phòng thay đò một chút được không?" Chìa khóa ở trong túi áo của dì ấy.

Dì dọn vệ sinh nhìn Tần Kiêu. Bà biết người này chính là kim chủ, ánh mắt kia cũng quá rõ ràng, mở hay không chàng trai?

Tô Lăng: "……" Cô xấu hổ và giận dữ muốn chết đi được.

Tần Kiêu ở chỗ nào, mọi người đều phải nhìn sắc mặt hắn, giống như đã thành qui tắc.

Nhưng mà người đàn ông này không phải cái thứ đồ tốt gì, " Tô Lăng, tôi là lưu manh, hửm?" Hắn còn nhớ rõ cô hầm hừ mắng chửi người.

Cô đỏ bừng mặt: " Anh không phải."

Lúc này nhưng thật ra ngoan đến muốn mệnh, hắn cười nhẹ một tiếng, hướng dì kia gật gật đầu. Dì ấy mở cửa phòng.

Cô nhìn hắn, trong mắt không có nước mắt, nhưng hắn nhìn thấy chính là ướt dầm dề, một cái chớp mắt này làm lòng Tần Kiêu mềm mại trong vô thức, hắn xoay người không nhìn cô nữa: " Đi vào thôi."

Tô Lăng lúc này mới đứng dậy đi vào.

Cô khó có được hưng phấn mà nghĩ đến trong sạch được bảo vệ.

Tần Kiêu dựa vào cửa chờ cô, nghe âm thanh sàn sạt bên trong, cảm thấy chính mình bị ma nhập.

Hắn thế nhưng bắt đầu lăn qua lộn lại mà nghĩ, cô rốt cuộc vì cái gì mà chán ghét hắn như vậy?