Mị Tướng Quân

Chương 152: Hiềm nghi ngày trước




Ta rất ngạc nhiên, hắn đoán được ta muốn ra ngoài làm trò gì ư? Nói cũng phải, hắn vốn không phải là kẻ dốt nát. Ở một nơi phức tạp như Tây Cương, vậy mà không quá nửa năm hắn đã có thể biết rõ việc quân, sai sử thuộc hạ tướng sĩ như cánh tay. Không phải hắn không biết có âm mưu, chẳng qua không thèm ra tay mà thôi.



Nhưng sao ta có thể hứa với hắn được?



Nếu hắn không hao tổn tính mạng chữa thương cho ta, không chui vào bẫy của người ta, có lẽ ta sẽ nghĩ: Bỏ đi, cứ như vậy thôi, ở bên hắn đến ngày bạc đầu vậy.



Máu tươi và thù hận năm xưa, có kẻ nào phân biệt được ai đúng ai sai?



Mà ta đã mệt mỏi quá rồi.



Nhưng hôm nay, đối phương không chết không thôi, muốn khiến hắn phải lâm vào chỗ chết, ta biết làm thế nào, chỉ có thể dồn sức đánh cược một lần.



Ta nói: “Vương gia khuyên thiếp như vậy, có phải cảm thấy có gì không ổn không? Thần thiếp đã là một phế nhân nằm trên giường, liệu có ai muốn gây bất lợi cho thần thiếp chứ? Lẽ ra Vương gia nên quan tâm đến bản thân mới phải…”. Ta khẽ cười nói: “Hôm nay Vương gia đúng là như phải bỏng”.



Ta thể hiện rõ vẻ nghi ngờ nồng đậm trong giọng nói, khiến hắn hơi hốt hoảng: “Không, làm gì có ai đâu, do bổn vương quan tâm nên rối loạn thôi”.



“Vậy ổn rồi. Vương gia, ngày mai đưa thiếp đến lầu Uyên Ương, năm xưa thần thiếp rất muốn vào đó vung tiền như rác, tiếc rằng bình thường lão phụ không cho thiếp nhiều tiền lắm, thiếp lại chẳng có sở trường gì, lương bổng vừa đến tay đã tiêu sạch. Năm đó ở lại kinh thành không lâu, chưa có ai để rủ đi đã phải theo phụ soái trở về Tây Cương, thần thiếp vẫn rất tiếc nuối. Không biết tiệc Uyên Ương vạn lượng bạc một bữa ngon lành đến mức nào? Đã không ăn được, ngửi một chút, nhìn một chút, trông thấy cơm ngon rượu ngọt đầy một bàn mà thèm nhỏ dãi, không chừng tay thiếp có thể cử động đấy”.



Giọng hắn vẫn chưa nguôi niềm ngờ vực, ngẫm nghĩ những hộ gia đình xung quanh lầu Uyên Ương đều không phú thì quý, nhà nào cũng phòng thủ nghiêm ngặt, mà chỗ yên ắng càng dễ bố trí. Liền nói: “Chỉ muốn đi lầu Uyên Ương thôi à?”.



Ta nói: “Thần thiếp cũng muốn đi chỗ khác nữa, nhưng sợ Vương gia phiền…”.



Hắn vội nói: “Không phiền, không phiền, nếu nàng khỏe lại rồi, nàng muốn bổn vương dẫn nàng đi đâu cũng được”.





“Thế còn lầu Uyên Ương…?”.



“Cùng lắm bổn vương bên nàng một tấc cũng không rời”.



“Chẳng lẽ bây giờ chàng không phải một tấc cũng không rời sao?”. Ta nói, “Vương gia vẫn nên trở về tẩm cung của mình ngủ một giấc đi, mấy ngày gần đây Vương gia quá mệt mỏi, thần thiếp có thị tì trông nom, không xảy ra chuyện gì đâu. Thần thiếp rất sợ ngày mai Vương gia không đi nổi”.



Đêm nay, dù thế nào đi nữa cũng phải đuổi hắn đi, nếu không sao Tiểu Thất có thể đưa trang bị đã làm xong cho ta được?



Mà hắn ngủ luôn thích ôm ta, tối nay lại không thể để cho hắn ôm rồi.



Ta vốn tưởng phải khuyên đi khuyên lại, ai ngờ hắn nghĩ một chút liền đồng ý luôn. Cẩn thận sai bảo cung nhân chăm sóc cẩn thận, rồi đích thân kiểm tra mọi thứ trong phòng một lần nữa, lúc này mới trở về tẩm cung.



Xem ra tình trạng sức khỏe của hắn không chỉ tồi tệ ở mức bình thường nữa, mà đã cực kì tội tệ rồi. Ngay cả chính hắn cũng bắt đầu sợ hãi, có phải đang sợ nếu quả thật gặp nguy hiểm, hắn không thể ra tay tương trợ nữa?



.....



Lầu Uyên Ương có năm tòa ba tầng, mái hiên chạm hoa, hàng cột trăm bước. Giữa các nhà lầu có hành lang bắc qua. Thị tì thướt tha đi guốc gỗ bước trên hành lang, tiếng bước chân trầm bổng du dương như tiếng đàn, mỗi cử chỉ đều mang theo mùi hương phảng phất. Vào trong lầu, chỉ riêng những thị tì khéo léo xinh đẹp tuyệt trần đã là một bức tranh đẹp đến cùng cực rồi.



Mà khuôn mặt họ đoan trang tựa hoa sen, khiến người ta chỉ có thể trông từ xa mà không thể đùa bỡn, huống chi tửu lâu này không hề tầm thường, dù có tiền cũng chưa chắc có thể đến đây, còn phải có thân phận địa vị. Một mâm Uyên Ương, dù ngươi có vạn lượng bạc vẫn phải xem ngươi có đủ tư cách ăn hay không. Vì vậy, giữa những quý tộc triều đình, dùng tiệc Uyên Ương là biểu trưng cho địa vị thân phận. Nhưng năm xưa ta rất khinh bỉ, cho rằng tiệc Uyên Ương ấy chẳng khác gì tiệc rượu Hạ Hầu Thương mời tướng sĩ lúc mới tới Tây Cương, trông thì hào nhoáng mà có một mẩu.



Nhưng có một ngày, Tiểu Thất mang cho ta giò thủy tinh ở lầu Uyên Ương, nhìn thấy từng miếng giò mỏng tang óng ánh trong suốt trên đĩa, chưa cho vào miệng đã ngửi thấy hương hoa hồng thanh nhã. Đến khi cái đĩa ấy bưng gần tới chóp mũi, hương hoa hồng kia tản bớt, thay vào đó là mùi thịt khiến người ta thèm nhỏ dãi như sợi tơ vấn vít. Đến khi vào miệng, càng cảm nhận rõ hương hoa hồng đan xen với mùi thịt, thơm đến nỗi muốn nuốt luôn cả lưỡi.




Mấy ngày đó, ta ăn rồi lại muốn ăn thêm, đến khi phát hiện ngọc bội, bội kiếm quý giá trên người Tiểu Thất dần dần biến mất, lúc này mới ngừng miệng.



Ta hơi hối lỗi định trộm ít bạc của phụ soái chuộc lại cho hắn, nhưng hắn nói: “Không cần, vốn dĩ thuộc hạ không muốn đeo mấy thứ này. Nguyên soái cũng thật là, muốn làm màu thì làm màu cho người đi, cứ bắt Thất Tinh Vệ…”.



Lúc nhớ ra ta lo lắng cực kì: “Vậy nếu phụ soái phát hiện ra mấy thứ trên người ngươi biến mất rồi thì phải làm sao?”.



Hắn rất đắc ý: “Người mới phát hiện ra phải không? Không chỉ đồ của thuộc hạ biến mất, mấy người kia cũng còn chẳng còn lại bao nhiêu…”.



“Gì cơ, các ngươi đều mang nó…”.



“Nếu không người cho rằng lấy tiền đâu ra cho người ngày ngày la cà sòng bạc, áo choàng hoa gấm, mái ngọc hiên văn?”.



Nghĩ lại từ hồi đến kinh thành, hình như ta rất hứng thú với mấy thứ xa xỉ, Thất Tinh phải tốn hết trăm phương ngàn kế mới lấy được cho ta, hoặc tốn trăm phương ngàn kế cổ vũ ta. Bởi vì không muốn rũ bỏ sự tích cực của họ, ta đành phải dằn lòng gắng gượng… Tuy họ rất tích cực… nhưng không ngờ rằng họ lại thừa cơ bán từng món đồ đeo trên người mà phụ soái cho. Bỗng dưng ta có cảm giác lên thuyền giặc, nghĩ thầm Thất Tinh quả nhiên là ba cây chụm lại nên hòn núi cao, để được món hời, lại không bị trách phạt, trước tiên cho ta nếm thử mùi ngon món ngọt, bất tri bất giác dìm ta xuống nước rồi mới nói sao?




Tiểu Thất lại không cho là đúng: “Không phải bởi vì người không quan tâm tới mấy món đồ của Nguyên soái nên họ mới dám làm thế ư?”.



Ta nhớ lại những lời Tiểu Thất nói, lại nghĩ tới đủ chuyện về sau… Đối với Thất Tinh, thái độ của ta quan trọng đến vậy ư? Quan trọng đến mức có thể khiến họ xem thường hết thảy?



Có phải đây là nguyên nhân ta không hề hay biết về đại họa năm ấy?



Con kiến cắn đê, cuối cùng khiến đê vỡ tan tành. Có lẽ, từng chuyện từng chuyện nhỏ nối tiếp, cuối cùng tạo thành cục diện không chết không thôi này.




Lầu Uyên Ương vốn là nơi tĩnh lặng, nhưng dù gì vẫn là chốn tửu lâu người đến người đi, vốn nên có tiếng bước chân đi tới đi lui không ngớt, nhưng hôm nay lại im ắng khác thường. Hiển nhiên hắn đã cho người phong tỏa từ trước rồi.



Nhưng lầu Uyên Ương có năm tòa ba tầng, biển hiệu ở lầu chính do tiên hoàng đích thân viết, sao hắn có thể gây ra động thái quá lớn như vậy?



Nếu vì ăn một bữa cơm mà để Hoàng thái hậu mắng thêm một tiếng ‘súc sinh’, chắc hẳn hắn không muốn điều này chút nào.



Vì vậy, dù có phong tỏa cũng chỉ trong một tầng của một lầu mà thôi.



Hắn lệnh cho kiệu nhỏ đi thẳng vào viện, dừng ở cửa sau. Sau đó từ nơi vắng lặng ôm ta lên tầng hai, cẩn thận đặt ta lên ghế xếp hoa hồng. Ta nghe rèm châu vang tiếng như băng ngọc va chạm, có người hầu nối đuôi nhau tiến vào, mang theo mùi hương thơm phức. Giò thủy tinh, thịt dê dầm tương, long phượng sum vầy, chân gấu hạng nhất…, còn có hồng liên tẩm mật chưng cách thủy. Mặc dù nhìn không rõ, nhưng hương thơm vương vấn lại từ chóp mũi đi thẳng vào lục phủ ngũ tạng.



Ngón trỏ giật mạnh, ta nói: “Vương gia, bao nhiêu năm rồi thiếp chưa được nếm giò thủy tinh kia”.



Tiếng đũa bạc khẽ lách cách bên tai, hắn gắp miếng giò pha lê vào miệng ta. Ta từ từ nhai, chỉ cảm thấy ngậy mà không ngấy, vào miệng thơm ngát, không khỏi khen: “Hương vị vẫn như năm ấy”.



Hắn khẽ cười, nói: “Ta nhớ năm đó nàng thường xuyên dạo chơi chốn lầu xanh, nhưng lại chưa từng tới đây phải không?”.



“Vương gia nói gì thế, thiếp đâu phải là hạng người ấy?”. Ta thản nhiên nói.



Tiếng cười tràn ra từ miệng hắn, khiến lồng ngực hắn cũng vang tiếng từng hồi: “Đúng vậy, nàng không phải là hạng người ấy, nàng đoan chính nghiêm nghị, vang danh hiền đức, sao có thể quyến luyến chốn làng chơi? Có điều, thỉnh thoảng ám chỉ mấy tên phá gia chi tử của đại thế gia mời nàng ăn một bữa nửa bữa mà thôi, mời nàng tới lầu xanh thuyền hoa là chuyện đương nhiên… Thật ra khi đó ta đã từng hạ quyết tâm rất nhiều lần, định mời nàng tới đây một chuyến. Tiếc rằng hồi ấy giữa chúng ta có hiểu lầm nặng nề… Ta thậm chí đã đặt trước chỗ rồi, lại nghe tin nàng và Quân soái trở về biên cương”.