Miêu Ái Xuyên Không

Chương 47: Lựa chọn




Hắn đặt nàng xuống ghế, động tác dứt khoát nhưng lại đem theo phần ôn nhu.

" Hàn Tuấn Phong, ngươi rốt cuộc muốn làm gì."

Hắn quay người, chẳng thèm đếm xỉa đến nàng

" Người đâu, truyền thái y vào đây."

Lý quản gia như trực sẵn từ bên ngoài dẫn theo vị thái ý vào

" Tham kiến vương gia."

Hứa Thanh ngơ ngác

" Hàn Tuấn Phong, ta đâu có làm sao ngươi kêu thái y làm gì?"

Được lệnh, vị thái y tiến đến bắt mạch Hứa Thanh, hồi lâu sau thì ngẩng mặt lên khẽ lắc đầu

" Sao, thái y ta bị làm sao à."

" Không, vương phi, tình trạng sức khỏe của người rất tốt, chỉ là…"

Hàn Tuấn Phong khẽ nhíu mày " Được rồi, không cần phải nói nữa, ngươi đi kê thuốc đi."

Hứa Thanh sốt ruột không chịu được, lo lắng hỏi lại " Thái y, rốt cuộc chỉ là sao?"

" Chỉ là phu nhân chưa có mạch hỷ thôi. Nhưng người an tâm, chỉ cần vương gia và người tâm đầu ý hợp kết hợp với uống thuốc bổ đều đặn thì chuyện này không phải là khó khăn… Thần xin cáo lui."



Hứa Thanh chán nản lôi điện thoại ra nghịch

" Ngươi vẫn chưa từ bỏ chuyện có con à. Nếu muốn ngươi có thể cùng Yến Tử…"

" Vũ Hứa Thanh, ngươi câm miệng cho ta. Xưa nay chưa có chuyện gì ta muốn mà không có được."

" Muốn thì ngươi tự mình sinh đi. Ngươi có biết mang thai và sinh con khổ thế nào không, và cả hai chuyện này người phụ nữ đều phải gánh chịu, quá là bất công mà."

" Vũ Hứa Thanh, không có một người đàn bà nào lại có suy nghĩ ngược đời như ngươi…"

" Thế nào, Tiểu Thanh của ta ở đây phải không?" Tiếng cha già vọng từ bên ngoài

Triệu Thế Hiên bước vào phòng, theo như lời mấy nha hoàn, ông biết Hứa Thanh ở phòng này. Bạn đang đọc truyện tại truyenfulls.com - http://thegioitruyen.com

" Cha già."

Hàn Tuấn Phong bước ra ngoài, tránh ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện giữa nàng và cha.



Đang lướt tay trên bàn phím laptop, cửa phòng vội bật tung, bên ngoài là Chiến Cơ lẫn Thiên Hạo đang thở hồng hộc bước vào

" Chiến Cơ, Thiên Hạo, hai anh đang làm gì ở đây."

Hai người vội bước đến, tưởng như đồng loạt muốn ôm Hứa Thanh vào lòng, nhưng cha già không biết từ lúc nào đã đứng chắn trước ba người

" Được rồi, gặp nhau chào hỏi là được rồi, không cần ôm hôn theo phong cách phương tây đâu."

" Cha già." Hứa Thanh nũng nịu đẩy ông qua một bên

" Ta có nghe nói hai huynh tìm ta nhưng giờ thì yên tâm được rồi, ta không sao. Sự thực là ta rơi xuống cái đầm đó nên không chết, vô tình được cha già cứu sống, đến hôm nay thì trở về." Nàng nói liến thoắng, cốt để tránh việc giải thích tỉ mỉ.



Hàn Tuấn Phong đứng ngoài cửa, nghe thấy nhưng âm thanh kinh hoàng vội vàng tiến vào thì thấy Hứa Thanh đang nấp sau cha già, cả mặt tái mét, khiếp sợ tột cùng. Hắn vội vàng lướt nhìn xung quanh thì không thấy gì khác ngoài một vật thù kỳ lạ trông như một quyển sách để mở dựng trên bàn, ở đó phát ra những tiếng la hét kỳ là

" Đừng, đừng bước vào trong đó… AAAAA" Hứa Thanh vừa dứt lời thì trên màn hình laptop cũng vang lên một tiếng hét tương tự."

" Chuyện quái gì đang xảy ra vậy."

" Phim kinh dị đó, anh muốn xem không." Cha già bình thản nói, đưa bát bắp rang lên trước mặt Hàn Tuấn Phong.



7 ngày chớp mắt đã trôi qua, cha già và Hứa Thanh đang sắp xếp lại đồ để ra ngoài hiên sắn sàng cho sự dịch chuyền.

" Vũ Hứa Thanh, ngươi đang làm trò gì.." Hàn Tuấn Phong nhìn nàng, ánh mắt rực lửa

" Làm trò gì là làm trò gì, ta tất nhiên là trở về rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa."

Cô vừa dứt lời thì một vòng xoáy không gian hiện lên trước mắt. Những người xung quanh bị cơn cuồng phong làm cho bụi mắt không nhìn thấy được gì cả. Cha già hai tay nắm chặt đống vali

" Đến rồi đó, Hứa Thanh, ôm lấy cha."

Khắp nơi, cuồng phong nổi lên không ngừng, Hứa Thanh vô thức nắm chặt lấy tay cha, đưa mắt nhìn nơi này, lần cuối cùng. Thế giới mờ ảo trước mắt nàng, tại sao nàng lại nhìn hắn, tại sao trong lòng cảm giác lại lạ đến vậy. Không, mọi thứ chấm dứt rồi, bước qua cánh cửa thời gian đó và thế giới này vĩnh viễn đóng lại. Hắn cũng như mọi thứ ở nơi đây xem như chưa từng tồn tại.

" Hứa Thanh, đừng đi, ở lại… vì ta."

Là tiếng của hắn sao??? Tại sao tiếng của hắn giờ phút này với nàng nghe lại trầm ấm đến vậy. Tại sao lòng nàng lại lên tiếng, nàng muốn ở lại đây. Không, nơi này vốn dĩ không thuộc về nàng. Tại sao trong cuộc đời này, nàng lại gặp hắn…

Hắn…tại sao không thể để mất nàng lần nữa, là vì cái cảm giác đau khổ đó, hắn không muốn nếm trải thêm một lần nào. Tại sao nàng một chút tình cảm cũng không dành cho hắn trong khi hắn đã gạt bỏ tự tôn để cầu xin nàng ở lại.