Million Dollar Bill

Chương mở đầu: vs Thế kỉ thứ hai mươi




Trans: L0rdSh4ggy

Edit:ygg4hSdr0L

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------





Một tên nhạc sĩ bẩn thỉu đang đặt chiếc violin lên vai của hắn. Một đám thanh niên đang chửi thề trong khi trên tay đang cầm một ly Bourbon. Tiếng kẽo kẹt phát ra từ cánh cửa thiếu khớp nối mà tên phục vụ lười biếng kia chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đem nó đi sửa.

Nếu bạn thắc mắc tại sao mà hai tên cao bồi ngồi kế bên tôi lại căng mắt ra nhìn chằm chằm vào những quân bài của mình với vẻ mặt nghiêm túc, thì đó có nghĩa là chúng chơi bài kém hơn tôi. Hai người bọn mày cần phải làm mặt nguội khi chơi bài đi. Một đôi át với một đôi tám giống như bộ mà Hickok cầm trước khi chết ư? Tại sao mày lại vui đến thế khi cầm trên tay bộ bài của người đã chết chứ?

Tôi lặng lẽ uống cạn cốc sữa của mình.

Cứ mỗi lần tiếng chạm cốc và những bài hát dân gian được chúng vui vẻ xướng lên thì có nghĩa là cái thị trấn này đã trở nên giàu có.

Đây chính là điểm dừng cuối cùng ở phía Tây của đường ray. Thành phố này thường được mọi người gọi là Biên giới cuối cùng.

Thành phố Sacramento, chính là trạm ga cuối cùng tại cực Tây của tuyến đường sắt xuyên lục địa này, nơi mà mặt trời rực cháy tỏa sáng rực rỡ.

“Vẫn chưa có kết quả à?”

Tôi đưa một cái liếc đến chỗ chiếc bàn cách đó không xa. Có vẻ như phải chờ thêm một lúc nữa thì mới có kết quả của cuộc cá cược.

Do sự chán nản của mình, tôi chậm rãi nhìn xuống chiếc cốc mà tôi vừa đặt trên quầy hàng. Từ đó tôi có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trên cái mặt cốc nơi mà có ít bọt bia chảy xuống.

Công việc của tôi không yêu cầu phải cần soi gương thường xuyên. Nhưng mà nhìn lại cái hình ảnh phản chiếu của riêng mình, thứ mà tôi đã lâu không thấy. Thì tôi lại thấy có gì đó khác lạ.

Trừ khi đi ngủ, tôi không bao giờ bỏ chiếc mũ của mình ra cả, kể cả khi đang ở trong nhà. Hơn nữa, ở giữa chiếc cổ áo với chiếc áo phông màu xanh với những đường kẻ sọc màu cam và chiếc áo ghi lê, thì chiếc khăn quàng rách tả tơi lại giống như một chiếc cà vạt.

Tôi đã mặc thứ trang phục này được bao lâu rồi?

Nếu là tôi của một năm trước, tôi đã vứt đống quần áo này đi từ lâu rồi.

Tôi quyết định rướn người mình xuống chỗ quầy bàn và nhìn chăm chú vào chiếc cốc thủy tinh của mình kĩ hơn nữa.

Mái tóc đen chỉ vừa đủ dài để che đi mắt và mũi của tôi. Có lẽ đó là do độ nhọn của khuôn mặt mình cũng như là sự hài hòa giữa đôi mắt xếch và lông mày. Nhưng khuôn mặt của tôi, thứ mà mọi người thường bảo là đầy hằn học và sắc bén, lại luôn để lộ ra cái vẻ bất mãn dù tôi có muốn hay không.

Tôi cảm thấy rằng da của mình đã trở nên sáng bóng hơn một năm về trước.

Tôi cũng đã tự hỏi tại sao tôi lại trở nên như thế này. Tôi đã ép buộc bản thân phải nuốt những lời lẩm bẩm vô nghĩa kia cũng như là sự hối tiếc xuống, để có thể tiếp tục đi ngồi nghịch chiếc cốc trên tay mà không có mục đích. Tôi đã sống cái cuộc sống như thế này được một năm rồi. Có lẽ tôi nên chấp nhận cái hoàn cảnh này và làm quen với lối sống mới của mình.

“Chủ quán.”

Sau khi quay chiếc cốc được vài lần, tôi nhận ra vết nứt từ trên miệng xuống đáy của nó. Chiếc cốc này đã hỏng rồi. Tôi gõ quầy hàng hai lần bàn bằng đáy cốc. Đây chính là yêu cầu cho việc đổi cốc.

“Nó bị nứt rồi ư? Đưa đây nào.”

Tên chủ quán rửa chiếc cốc trước khi đưa nó lên kiểm tra bằng một tay. Sau đó, hắn lại đặt hóa đơn một đô la lên chên quầy hàng. Hắn định làm trò gì đây?

“Thưa quý khách, tôi chỉ hỏi cho chắc thôi, nhưng mà anh không có ý định lợi dụng việc chiếc cốc bị vỡ này như một cái cớ để gọi thêm cốc nữa khi vừa uống xong chứ?”

Tôi mỉm cười với hắn ta mà không nói một lời nào. Tôi không phải dạng vô liêm sỉ như thế đâu.

“Tôi đã luyện tập rất nhiều gần đây, cho nên đây có thể là cơ hội tốt. Tôi sẽ cho quý khách xem một thứ khá là thú vị.”

‘Mặc dù nó chả làm tôi kinh ngạc mấy.’ Người chủ quán chêm vào trong khi kẹp tờ hóa đơn giữa ngón trỏ và ngón cái.

“Này chủ quán, hôm nay ông lại định làm cái trò ‘đó’ nữa à??

Những người khách quen đang uống ở xung quanh tụ tập lại ở bên cạnh tôi. Tất cả bọn họ đều đang tập trung vào tay của người chủ quán.

“Ồ hố.”

Hắn ta định làm ảo thuật à? Tôi bắt đầu thấy chán rồi nên việc này là điều mà tôi đang mong muốn. Tôi đã đặt vài hi vọng vào cái trò tiêu khiển bất ngờ này và huýt sáo.

“Anh đã bao giờ thấy thuật giả kim ở ngoài đời chưa?”

Tên chủ quán làm một vẻ mặt khá là nghiêm túc khi hỏi tôi. Tôi đã nhìn thấy giả kim thuật ngoài đời chưa ư? Đó là một câu hỏi mà tôi khó mà trả lời được. Vào những thời điểm như thế này, tốt nhất là nên đưa ra câu trả lời mà người kia muốn nghe.

“Chưa.”

“Vậy thì nhìn cho kĩ vào.”

Tên chủ quán đắc thắng đưa ánh mắt của mình vào tờ đô la trên quầy.

Tôi đã nghĩ rằng hắn ta chỉ định cầm cái góc của tờ hóa đơn, nhưng thực chất tay chủ quán đó lại cầm vào thứ gì đó không có dạng vật lý.

Khi mà tên chủ quán giơ tay mình lên, một thứ bán trong suốt với khuôn mặt của vị tổng thống được khắc lên tờ Đô la bay ra ngoài. Một linh hồn hình chữ nhật, trong suốt nhìn giống tờ đô la, như thể là tờ đô la đó có linh hồn. Nếu vậy thì chắc chắn nó sẽ nhìn giống như thế này.

“Tôi đang tập trung đấy, cho nên yên lặng nào.”

Mọi người đã hoàn toàn yên lặng và tay chủ quán đã biết điều đó rồi, nhưng có vẻ như hắn không thể làm gì hơn ngoài việc nói điều đó để làm cho việc hắn đang làm trở nên kịch tính hết sức có thể.

Khi mà thứ linh hồn bán trong suốt kia đã hoàn toàn bị kéo ra khỏi tờ tiền, những vết mực được in trên tờ tiền đo cũng trở nên tan biến mà không còn chút dấu vết nào cả. Giờ đây nó đã trở thành một tờ giấy trắng. Giờ đây, tờ đô la đã mất đi "mệnh giá" của nó.

Đây là một trong những thứ căn bản của giả kim thuật của thế giới mới, Thuật ‘Chiết xuất mệnh giá’.”

Tay chủ quán hãnh diện vẫy vẫy cái linh hồn của tờ đô la trước mặt tôi. Và tôi nhìn vào thứ lơ lửng mà đang phát ra ánh sáng xanh và mờ nhạt kia rồi mỉm cười.

Chuyển giao mệnh giá. Đây là một thuật cơ bản của cơ bản trong giả kim thuật của thế giới mới. Nó có khả năng chuyển đổi giá trị cơ bản của những thứ như là tiền, kim loại quý, vân vân.

“Đây là cái ‘mệnh giá’ mà ông lấy ra từ tờ đô la này đúng không? Thật thú vị khi được thấy nó ở khoảng cách gần như thế này.”

Tên chủ quán cười hoan hỉ khi mà tôi ngồi xem hắn biểu diễn và đưa ra lời khen cho hắn.

“Haha, ngày nay, ở Hợp chủng quốc Hoa Kì này có đầy giả kim thuật sư. Anh có thể tìm được ít nhất là một người mới vào nghề như tôi ở gần như bất kì thị trấn nào.

Như tay chủ quán kia nói, khác với những giả kim thuật ở Châu Âu, thứ mà đòi hỏi có bằng cấp cao về tài năng và những kiến thức có hệ thống, thì chủ trương của giả kim thuật ở Mĩ lại khá đơn giản. Vì vậy nên có kha khá người biết dùng nó kể cả khi không có tài năng gì cả.

“Chủ quán, ngừng chém gió đi và cho chúng tôi xem phần tiếp theo đi.”

Những khách quen đang tụ tập kế xung quanh quầy, bắt đầu thúc giục tên chủ quán tiếp tục.

Nói thật thì tôi đã chán cái trò hề này lắm rồi. Tôi chỉ muốn rời đi thôi. Nhưng mà nếu tôi rời đi trong khi đang chờ ‘kết quả của vụ cá cược’, thì tôi sẽ vừa bỏ lỡ màn diễn này, vừa đánh mất đi đống tiền cược. Cho nên tôi quyết định ngồi yên chỗ này.

“Và đây là,… “Chuyển giao mệnh giá”

Một thứ căn bản nữa thuộc về giả kim của thế giới mới. Một thuật cho phép ta cho đi mệnh giá được xuất ra từ vật này vào vật khác.



Khi mà tên chủ quán thả ngón tay của mình ra ở ngay trên chiếc cốc, cái “mệnh giá” nhìn giống như là linh hồn của tờ đô la rơi xuống chiếc cốc và chiếc cốc đã hấp thụ nó.

“Ooh!!”

Tất cả những khán giả kia thốt ra tiếng trong kinh ngạc cùng một lúc. Vết nứt trên chiếc cốc đã được phục hồi chỉ trong nháy mắt. Những vết dơ cũng như là những vết ố đen trên cốc cũng đã biến mất ngay lập tức.

Chiếc cốc cũ trong một nháy mắt đã trở nên mới toanh.

Tiếng hoan hô cùng với cả tiếng vỗ tay vang lên cùng lúc tên chủ quán giơ chiếc cốc lên cao. Hai kẻ đang tập trung vào ván bài cũng phải dừng lại phút chốc để nhìn về chỗ tiếng ồn kia, nhưng mà không có ai ở xung quanh tôi nhận ra điều đó.

“Thú vị đấy.”

Tôi nhận lại chiếc cốc và giả vờ kiểm tra nó như thể là tôi đang rất ngạc nhiên.

Một vật đã được được nhận Mệnh Giá thông qua giả kim thuật, tiền quỹ. Có thể nói rằng chiếc cốc này, thứ mà tên chủ quán kia đã trao cho mệnh giá, chính là một thứ quỹ hoàn hảo.

Đây chính là một xu hướng mới đã thay đổi Hợp chủng quốc Hoa Kì. Theo giả kim thuật của thế giới mới, Mệnh Giá chính là định nghĩa về một thứ sức mạnh có thể thay đổi cả thế giới. Kể cả một thứ như là một tờ đô la cũng có khả năng để sửa chiếc cốc bị nứt.

Theo triết học, ý nghĩa của Mệnh Giá chính là ‘Tầm quan trọng của sự vật đối với con người’.

Mặc dù chỉ là cái hành động ép buộc cho đi những Mệnh Giá đến những vật khác sau khi được chiết xuất ra từ những thứ như là tiền hoặc là kim loại quý, giả kim thuật của thế giới mới lại đã thay đổi sự cai quản của luật nhân quả. Vì vậy, nó đã tạo ra được tầm quan trọng trong việc hỗ trợ cái Tài nguyên mà được đặt lên sự vật.

Chiết xuất mệnh giá và chuyển giao mệnh giá. Hai thuật đó chính là những thuật cơ bản thuộc giả kim thuật của thế giới mới.

Họ cũng có những thứ đó.

“Tôi lại không ngờ rằng ‘Kẻ kiểm soát Quỹ’ lại đi bán rượu cơ đấy.”

Để phân biệt với giả kim thuật của thế giới cũ, chúng tôi gọi những giả kim thuật của thế giới mới, những kẻ có thể tạo ra và sử dụng Tài nguyên được gọi là ‘kẻ kiểm soát Tài nguyên’.

“Tôi chỉ là kẻ mới vào nghề và chưa có kinh nghiệm thôi, đừng có khen ngợi tôi nhiều quá.”

Tên chủ quán vẫy vẫy cái tay trong sự xấu hổ. Có vẻ như hắn ta biết rằng hắn ta sẽ không thể gọi mình là kẻ kiểm soát Quỹ khi mà tất cả những gì mà hắn có thể làm là sửa lại vết nứt trên cốc.

Nếu bạn nghĩ theo một cách khác, cho dù ngưỡng cửa để học giả kim thuật của thế giới mới rất thấp, ngay cả người bình thường cũng có thể học được. Nhưng, nó lại có vô vàn cách sử dụng, cho nên rất khó để có thể thành thục được. Đơn giản hơn thì bạn có thể gọi nó là thứ sức mạnh có thể cải thiện mọi thứ.


“Tôi vẫn cảm thấy bồn chồn vì đã lâu rồi tôi không làm việc này. Người tôi cứng đờ cả ra rồi đấy.”

Tên chủ quán đã rất tự hào về chính bản thân mình, điều đó làm cho hắn ta trông giống với một chính trị gia, người đã đạt được một chiến công lớn. Từ những gì tôi biết, hắn ta chỉ là một tên lính mới và vừa mới học được cách chiết xuất và chuyển giao Mệnh Giá. Nhưng có vẻ như là hắn đã khá tự hào về việc sửa một chiếc cốc.

Và tôi cũng chẳng thể nói gì nhiều trong khi tôi không thể sử dụng giả kim thuật.

“Cảm ơn vì buổi diễn.”

Tôi đã hoàn thành cái vở kịch này rồi. Tôi ném một đồng xu cho tên chủ quán rồi về lại quầy hàng để tiếp tục xem kết quả của vụ cá cược. Có vẻ như là cái sự kiện chính mà tôi đang chờ vừa mới chuẩn bị bắt đầu.

“Đoán thử tên anh đi nào em yêu.”

Có một cặp đôi đang tán tỉnh nhau ở cái bàn phía bên kia tôi. Nó bắt đầu rồi.

Cặp đôi đó chính là một phụ nữ người Caucasian [Chủng Âu], người trông giống một con điếm và một quý ông người Caucasian, người đang mặc một bộ vét trơn và bóng. Hắn ta đang đeo một chiếc nhẫn vàng ở tất cả các ngón tay trừ ngón cái ra. Cho nên hắn nhìn giống một tên mới phất điển hình. Tên đó rất cao và có một khuôn mặt đẹp [Chiseled cũng có 1 nghĩa khác là lừa đảo], nhưng mà hắn ta lại là loại người thường có một điệu cười tự mãn ở trên mặt.

“Cho em một gợi ý đi”

Ả có một giọng nói dịu dàng mà có thể khiến bạn nghe theo lời của ả. Con điếm đó liên tục lắc mông của mình và thở vào tai của hắn. Tên quý ông kia có vẻ như đã hiểu được cái động tác đó ngầm như là mã Morse và vuốt mái tóc màu xanh đậm mà đã được bôi bằng dầu làm từ dầu gấu rồi để tay lên cằm của ả ta.

“Hãy nghĩ đi. Tuy dữ dội, nhưng cũng ôn hòa. Kinh khủng, nhưng vẫn quyến rũ. Đó là kiểu tên như thế đấy.”

“Hmm…”

Ả ta cởi cái cúc áo thứ hai của tên kia và đẩy nhẹ tay của ả vào trong. Tôi có thể thấy chiếc chìa khóa đang được treo ở trên cổ của hắn cùng với hình xăm nhìn giống như dây xích hoặc là kiểu choker.

Nếu mà con điếm này có một vài kinh nghiệm sống, hoặc đã đọc vài cuốn sách, thì ả ta sẽ chắc chắn phải biết câu trả lời chính là Bill. Nhưng thật không may, có vẻ như con ả này có cái đầu rỗng như cái cốc mà tôi đã uống sạch.

“Alex ư?”

“Sai.”

“William?”

“Vẫn sai.”

“Vậy thì,… Theodore?”

“Cũng sai nốt.”

Hắn ta lắc ngón tay trỏ của mình. Hắn ta cố ý vẫy ngón tay của mình để biết rằng ánh mắt của ả kia đã dán chặt vào những chiếc nhẫn trên tay của hắn. Hắn ta chỉ đang diễn thôi.

“Em chịu, em không biết.”

Bỏ cuộc chỉ sau 3 lần đoán? Nhân cách của ả thối nát hết rồi. Tôi cá rằng ba cái tên kia chính là những kẻ đầu tiên mà ả yêu, những kẻ sử dụng ả khi ả ta vẫn còn làm trong nhà thổ, và khách hàng đẹp trai nhất mà ả có gần đây.

“Làm sao mà em có thể từ bỏ dễ thế chứ, con mèo đáng yêu của anh?”

Hắn ta đeo một cặp kính râm có màu thạch anh đen, thứ thường được đeo bởi những người mắc bệnh giang mai (Cái bệnh làm người mắc phải quá nhạy cảm ánh sáng mặt trời), phát ra một tia sáng yếu ớt khi hắn ta đặt tay lên cằm của ả.

“Tên của anh là T-ì-n-h-Y-ê-u.” [Nguyên văn: L-o-v-e]

Có vẻ như là sữa hết hạn sử dụng rồi. Tôi tự dưng thấy buồn nôn quá. Nếu mà tôi không hứa là sẽ không can thiệp vào chuyện đó, có khi tôi đã đập cái ghế vào mồm hắn.

“Em có biết tại sao tên của anh lại là Tình-Yêu không?”

“Em chịu.”

Thành thật mà nói, tôi có thể đoán được cái trò tán tỉnh của tên này sắp kết thúc. Vâng, nó đã rõ ràng như thế kia rồi. Làm sao tôi biết ư? Đó là vì…

“Vì…”

Hắn ta bỏ chiếc kính râm ra và cười toe toét.

“Tình yêu là mù quáng.”

“Kyaa!”

Boo! Tại sao mày lại ngạc nhiên chứ?

Có đôi mắt bằng kính màu đen được đặt ở chỗ lẽ ra mắt hắn phải ở đó. Hắn ta không bị bệnh giang mai, mà là hắn ta bị mù.

Con ả kia vì đã cực kì khiếp sợ nên đã làm cánh cửa rơi khỏi bản lề khi chạy ra ngoài. Tay chủ quán kêu ả ta sẽ phải trả tiền cho cánh cửa đó, nhưng con điếm kia vẫn không quay lại mà lại tiếp tục chạy như thể sắp mất mạng. Giống như là Lot khi hắn ta chạy khỏi Sodom [Lot flees from Sodom – gg ko tính phí đâu]


“Thấy chưa, lần này tôi thắng.”

Tôi đặt tay lên vai của quý ông đó và mỉm cười.

“Điều này thật là lố bịch! Làm sao mà cái chuyện bình thường như là không có mắt lại che mất đi cái sự quyến rũ tuyệt vời này của tôi chứ!”

“Làm gì có chuyện có người thích anh khi anh đi xung quanh với cái bộ dạng giống như một người bị bệnh giang mai.”

“Một thằng vẫn còn trinh như anh thì đừng nói về những cái bệnh lây qua đường tình dục.”

“Không phải là tôi chưa từng có cơ hội! Tôi đơn giản là chỉ muốn tăng cường sức khỏe của mình! Cho nên tôi đã tự nguyện tránh chịch choạc trước khi kết hôn!”

“Tốt thôi, cho dù có cái gì giúp anh ngủ vào buổi tối. Hãy để tôi cho anh một lời khuyên. Đừng bao giờ bảo vợ tương lai của mình rằng anh muốn tăng cường sức khỏe trong đêm đầu tiên với nhau. Điều đó sẽ trở thành trò đùa tệ nhất vào 3 phút sau.” [That’ll become the worst punchline 3 minutes later]

Tên này cầm vào phần tay cầm của cây gậy vàng của hắn, thứ mà đã được trang trí lại sau khi bị quên lãng và nhẹ nhàng gõ xuống sàn hai lần.





Tên của hắn ta là Ray Charles. Hắn ta là người giám sát mà được một giả kim sư già gửi đi để thúc ép tôi trả nhanh đống nợ của mình. Thực ra tôi và Ray có mối quan hệ gần giống với cộng sự.

Tất nhiên rồi, nếu mà bạn tính đến cả cái hợp đồng ngu ngốc của tôi, cái hợp đồng mà hắn sẽ nhắm mắt làm ngơ khi mà tôi tiêu tiền cho những thứ bình thường như là rượu hoặc những thứ vớ vẩn khác miễn là tôi mua súng, đạn, hoặc là những thứ khác từ hắn như là giữa cộng sự với nhau.

Hắn ta có thể là một tên khốn bẩn thỉu khi mà quan tâm đến những thứ mà mình hứng thú, hơn là làm theo lệnh của chủ nhân hắn một cách trung thành. Nếu mà kẻ nửa vời này không phải là người giám sát, có khi tôi đã phát điên từ lâu rồi ấy.

Và dĩ nhiên rồi, vì tên này bán súng đạn đắt hơn với các cửa hàng thông thường, cho nên tháng này tôi chỉ có thể uống sữa mà thôi. Vì vậy nên dù cho tên đó có trung thực làm theo mệnh lệnh kia hay không, thì tôi cũng chả chạm nổi vào đồ uống có cồn.

Mặt khác, về cái tính cách của hắn, Ray làm tôi rất khó chịu. Nhưng mà hắn lại luôn làm tôi thấy thích thú vì chúng tôi đều có khiếu hài hước giống nhau.

“Nói thật, mọi thứ đã rõ ràng rồi, tôi thắng ván cược này. Cô ta có chạy đi sau khi thấy đôi mắt của tôi, nhưng mà cô ấy cũng chẳng để ý đến cậu. Cậu nên phô trương hơn và mặc quần áo đẹp hơn đi. Đừng có mặc cái thứ quần áo bẩn thỉu như thằng ăn mày để ra ngoài nữa.”

“Anh có biết rằng cầm súng trong khi đang đeo cả đống nhẫn như thế kia rất là khó không. Đừng có giả vờ không biết.”

“Nếu cậu trở nên quyến rũ như tôi, thì kể cả có đang bị súng săn chĩa vào người, sẽ có một người phụ nữ nào đó nhảy ra và chắn đạn cho cậu thôi.”

“Ngay từ đầu, anh chả có mắt, và anh cũng chẳng phải con người nữa. Mấy cô gái đó chắc chắn sẽ ngất xỉu mất.”

“Xem ai đang nói kìa. Từ ‘Ngày đó’, cậu cũng chả thể coi cái cơ thể mình hoàn toàn là con người được nữa. Có thể cậu đã mất đi khả năng làm cha thì sao, ai mà biết được chứ. Tại sao không gọi một cô gái xinh đẹp nào đó đến phòng mình và xác nhận rằng cái đó của cậu vẫn hoạt động? Hay là do việc đó quá khó cho bé Bill nhà ta?”

“Thằng khốn!”

Tôi vung nắm đấm của mình đến bụng của Ray, nhưng hắn lại dễ dàng né được nó.

Thú vị thay, dù không có mắt nhưng hắn vẫn có thể di chuyển xung quanh như thể là hắn có mắt. Ấn tượng hơn, hắn ta còn là một tay chơi piano xuất sắc. Trong lần đầu tiên gặp hắn, tôi đã tự hỏi rằng, làm thế nào mà hắn ta có thể quan sát tôi trong khi không có mắt chứ. Giờ thì tôi đã hiểu rồi. Đó là vì…

“Ahhhhh!”

Hai phát bắn. Tiếng súng phát ra làm cả quán rượu bàng hoàng.

“Trốn dưới gầm bàn đi!”

“Có kẻ giết người!”

Cái mùi của khói và máu làm cho tôi thấy buồn nôn.

Tên chủ quán và những khách quen của quán đã nấp đi khi tôi quay sang nhìn chúng. Nếu mà không tính tên giết người kia, thì tôi và Ray là những người duy nhất vẫn còn đứng.

Cái kẻ mà vừa dùng súng bắn là một trong hai người đang chơi bài lúc trước. Còn tên bị dính đạn lại chính là cái tên cầm hai đôi kia. Theo tôi nghĩ, có vẻ như là tên kia đã thắng lớn và đang định rời đi sau khi thắng, thì bị giết khi đang chuẩn bị rời đi.

Thấy không, tao đã nói rồi, đó là bộ bài xui xẻo.

“Tại sao mọi chuyện lại thành thế này? Nói thật đấy, lần nào tôi đến quán rượu cũng là lần có chuyện gì xấu xảy ra.”

Ôi, lạy chúa. Một phát vào lưng và một phát vào đầu. Cái cách mà máu với tế bào não của hắn chảy ra sàn gợi cho tôi nhớ đến đống đồ ăn của Ý.

Ray nghe được lời lảm nhảm của tôi và khúc khích cười. Đọc bầu không khí đi nào anh bạn.

Cái tên vừa nổ súng dừng lại khi đang đi đến chỗ túi của xác chết kia và chĩa súng về phía tôi và Ray.

“Này, tên giang mai lập dị! Đừng có cười nữa! Tao giết mày bây giờ!”


Ray nhanh chóng ngậm mồm lại. Có vẻ như hắn ta đã nhận ra rằng chẳng có người phụ nữ nào đó ở xung quanh để làm khiên thịt cho hắn, hoặc là hắn ta đã mất niềm tin vào sự quyến rũ của mình. Đạn không thể làm gì được hắn, nhưng mà có vẻ khuôn mặt bặm trợn của tên tội phạm kia đã đe dọa được hắn.

Tên đó nhìn trước sau giữa chúng tôi và cái xác trước khi lục cái túi của cái xác kia.

“Chúng ta nên làm gì đây?”

Tôi ghét những thứ rắc rối. Nếu nó không đem lại lợi ích gì, thì thế đó…

“Từ từ đã.”

Ray di chuyển cánh tay của hắn một cách cẩn thận để cho tên kia không nhận ra điều đó, và lấy ra một tập giấy dày từ chiếc áo khoác.

“Để tôi xem đã.”

Ray xếp thẳng đống giấy đã nhuộm nâu kia trước khi bắt đầu lật từng trang một ra.

Tất cả đống giấy đó đều là giấy truy nã. CÒN SỐNG HOẶC ĐÃ CHẾT. Một danh sách các tội phạm có án tử hình.

Nói thật thì tôi có thể bắn hắn hoặc là khống chế hắn ngay lập tức nếu muốn. Nhưng nếu mà hắn ta không ở trên giấy truy nã, tôi sẽ phải lên phường uống trà với cảnh sát trưởng.

Thời gian là tiền bạc. Lãng phí thời gian một cách vô ích vào những ngày bận rộn như thế này chắc chắn thường sẽ tốn tiền. Quan trọng hơn, tôi đặc biệt không thích việc không kiếm được tiền từ việc giết người.

“Thấy rồi.”

Một tờ truy nã bị Ray kéo ra khỏi cái đống kia. Ở trên đó có một bức chân dung của một người đàn ông nhìn giống cái tên vừa chĩa súng vào chỗ chúng tôi. Bức chân dung kia giống với hắn ta đến nỗi mà nếu có ai đó nói rằng đó là tác phẩm từ một họa sĩ theo trường phái hiện thực, thì tôi sẽ tin ngay lập tức.

“Benito Asbaje. Hắn đến từ Mexico.”

“Tôi không quan tâm lắm. Cái đầu của hắn đáng giá bao nhiêu?”

Tên đó liếc nhìn về phía chúng tôi cùng với lúc hắn lùi về phía bên cánh cửa còn lại kia.

“95 Đô la.”

“Được đấy.”

“Hai bọn mày đang xì xào cái gì đấy? Tao sẽ giết tất cả mọi người ở đâ-”


Trước khi tiếng ồn khó chịu phát ra từ mồm hắn làm tai tôi khó chịu hơn nữa, tôi bắn hắn bằng khẩu súng lục cỡ 32-20. Cái chất dịch lỏng màu đỏ bắn ra khắp nơi. Này bồi bàn, lại có thêm đống mỳ ống nữa ở đây này.

“Và, cái tên bị bắn vừa nãy cũng bị truy nã. Mạng hắn đáng giá 80 đô la.”

Ray mỉm cười toe toét.

“Winner winner chicken dinner.”

Tôi lục soát cả hai cái xác đằng kia và lấy toàn bộ tiền cược chơi bài của chúng. Luật của ván bài này là ‘thắng ăn tất’ và tôi lại chính là người thắng.

“Đi lấy tiền thôi nào.”

Một món lời bất ngờ. Tuy nhiên, khi nghĩ đến cái món nợ của mình to đến chừng nào, niềm vui của tôi nhanh chóng biến mất.

“Cậu không định mua cho tôi chút bia nào à?”

“Im đi, thích thì ra cái thùng kia mà uống.”

Cái lý do cho việc tôi vẫn chưa bắn Ray đó là việc hắn cũng như tôi, là một người theo chủ nghĩa duy vật. Đi ngao du cùng ai đó có cùng tiêu chuẩn với mình lại dễ chịu theo cách của riêng nó. Sau cùng, chả có gì quan trọng hơn là tiền cả. Tôi để tờ tiền phía dưới cái cốc rỗng của mình và ra khỏi cái quán rượu im lặng này.

“Haa…”

Tôi đẩy cánh cửa kia, nhưng cái khớp nối lại bị vỡ tan tành. Tôi gật đầu nhẹ về phía tên chủ quán, kẻ đang ngó nhìn chúng tôi từ dưới chân quầy trước khi quay đi.

“Đúng là một người keo kiệt.”

“Tôi sẽ bỏ anh ở lại nếu mà anh vẫn còn ở đó ba hoa. Dù anh có giúp hay không thì tôi vẫn tìm được “cô gái đó” thôi.’”

“Đừng có mà hiểu lầm. Nếu mà chủ của tôi không ra lệnh theo dõi cậu để đảm bảo cậu sẽ trả nợ nghiêm túc, thì tôi sẽ không giúp cậu đâu.”

“Vớ vẩn. Anh định thó một ít tiền thưởng sau khi chúng ta tìm được cô ấy đúng không?”

Vì bản tính của chúng tôi giống nhau, cả hai đều là người theo chủ nghĩa duy vật. Vì vậy chúng tôi không có ngại gì khi nói về chuyện tiền bạc. Cái vấn đề mà chúng tôi hay gặp phải rất là rõ ràng. Đó là vấn đề về tiền bạc.

“Thông thường, tôi sẽ được đền bù cho lượng việc mà tôi đã làm.”

“Anh đã lấy tiền thuế từ mỗi khẩu súng và tính phí trên từng viên đạn. Giờ thì anh lại muốn thó một chút từ chỗ tiên thưởng ư?!”

“Được rồi, hay là ta làm thế này đi. Xì gà và rượu bia từ bây giờ sẽ bị cấm. Tôi sẽ báo cáo tất cả mọi thứ cho chủ của tôi.”

“Anh định dọa tôi như thế ư?! Thằng lừa đảo này!”

“Nếu cậu không muốn vậy thì hãy đi kiếm thật nhiều tiền đi.”

Thật ra mà nói, ngày nay, việc tôi đang phải cạnh tranh với lũ thám tử và những kẻ kiểm soát tài nguyên, đi cùng với một tên tộc Mojo chuyên nghiệp trong lĩnh vực giả kim của thế giới mới đều là một sự ngẫu nhiên, tình cờ đối với tôi. Khó có thể phủ nhận rằng tên đó đã lấy không ít tiền, nhưng khả năng của Ray thì lại quá đủ tốt để thuyết phục tôi tha cho hắn.

Một trong những cái trở ngại lớn nhất đó chính là việc tôi không thể bắn hắn chết mỗi lần hắn làm tôi khó chịu (Nếu bắn hắn, viên đạn đó sẽ trở thành một bông hoa! Hắn giống như là một nàng tiên xuất hiện từ trong truyện cổ tích). Dù sao thì nếu chuyện chỉ như thế này, thì tôi có thể chịu đựng được. Cho nên đây chẳng phải là vấn đề gì cả. [Trans’s note: Fairy, hiểu nôm na là tiên. Nhưng ở Mẽo thì đôi khi đây là từ lóng để chỉ bọn đồng tính]

Không, như tôi nghĩ, tôi vẫn muốn bắn hắn.

“Chúng ta nghỉ đủ rồi đó, cho nên đi đổi mấy cái xác kia ra tiền rồi đi ‘tìm kiếm’ lại đi. Có khi bây giờ cái đống mồi mà chúng ta thả ra có lẽ đã bị cắn rồi.”

Khi mà tôi lôi những cái xác kia và để lên lưng của con ngựa, nó bực mình khịt mũi một cái. Tao biết, bọn Mexico không tắm thường xuyên, cho nên người bọn nó rất hôi.

Từ từ đã, cái mùi khó chịu kia hơi khác với cái mùi cơ thể của bọn Mexico mà tôi nhớ.

“Ah, con ngựa này, mày lại giải quyết nỗi buồn của mày vào xe của người khác rồi.”

Có một đống phân ngựa ở bên cạnh lốp của chiếc xe đang được đỗ ở cạnh cột điện. Có lẽ chúng tôi nên rời khỏi đấy trước khi chủ xe quay lại.

“Đi thôi.”

Tôi nắm lấy dây cương và đi với Ray dọc theo phía hàng xe được xếp thẳng trên đường.

Tôi đi dọc con đường này trong khi đang làm xước những cánh cửa xe được sơn đẹp đẽ bằng nòng súng của mình. Tôi chẳng có lý do nào để làm vậy cả. Tôi chỉ không thích nhìn chúng như thế.

Con phố mà chúng tôi đang đi đã chật kín người bởi những tòa nhà cao 15 tầng. Từ lâu về trước, nơi đó từng là những quán rượu, hoặc là nhưng hộ dân cư. Và chúng chẳng bao giờ cao quá hai tầng cả. Khi mà ý nghĩ đó lướt qua đầu tôi, những chiếc xe tiếp tục đi trong khi bấm còi.

Có vẻ như là mọi người đang lo lắng về việc đến đâu đó như thể là họ sợ bị bỏ lại bởi sự phát triển của phía đông.

Những người Mĩ bản địa, các quận trưởng, những cảnh vệ bang Texas và những cái giá treo cổ đã biến mất từ rất lâu rồi. Tôi cũng dần thấy ít người còn cưỡi ngựa và xu hướng đội mũ cũng đã thay đổi.

Cái quán rượu mà Ray và tôi ở trong lúc nãy, đó chính là thứ mà có thể thấy tại các thị trấn chưa phát triển trong thời kì mở rộng. Đó lại chính là một quán bar đã thuê tầng đầu tiên của một tòa nhà cao tầng. Ngày nay, người ta cũng chả quển nổi cái chất vị của thời kì trước lại tụ tập ở một cái nơi được trang trí theo kiểu miền viễn tây cũ và chơi bài.

Thế giới này đã thay đổi rồi. Kể cả trong khi chúng ta đang chơi bài, vẫn có một chiếc cần trục ở đâu đó với khả năng mang vác đã được tằng lên bởi Thuật Chuyển giao Tài nguyên để trồng các tòa nhà lên nhau.

Tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng mà chủ nghĩa lãng mạn của thời kì mở rộng đã biến mất. Và tôi là người duy nhất sống ở thế kỉ thứ hai mươi vẫn còn cái sự lãng mạn kia.

Đó là năm 1906, cái lúc mà kể cả người da đỏ tộc Apache đã trở nên văn minh và bắt đầu in báo.

“Mới chỉ có 16 năm kể từ khi thời kì mở rộng kết thúc, nhưng cái tốc độ phát triển của thành phố này lại khá là khủng khiếp.”

Tôi lặng lẽ gật đầu. Ray là một người sống chậm rãi. ‘Mới chỉ 16 năm’ ư? Trong giây lát, tôi đã quên rằng vòng đời của tộc Mojo rất dài. Đúng là một đám người đáng nguyền rủa.

“Giờ thì, trong cái thành phố rộng lớn với dân số lên đến con số 400.000 thế này, làm sao để có thể tìm được cô gái đó?”

“Tôi không biết. Chuyện này chắc chắn sẽ rất khó. Nhưng mà, sẽ không có nhiều cô gái có cuộc sống bất hạnh như cô ấy.”

Ray nói.

“Thật không may, công việc của tôi lại chính là tìm người.”

“Thật nhẹ nhõm làm sao. Vào cái lần đầu tiên gặp cậu, tôi cứ tưởng cậu là một tay dùng súng nhanh hơn não từ những buổi biểu diễn chứ.”

Tôi liền lắc đầu.

Ray cũng nhún vai một cách chán nản.

Thật ra mà nói, thì tôi cũng đã từng đến những trường bắn tại những rạp xiếc vài lần khi mà tôi không được ăn cách đó không lâu. Tuy nhiên, đó chỉ là cái công việc lặt vặt thôi. Chứ còn công việc chính của tôi lại là thứ khác.

Công việc của tôi chính là tìm người. Chắc chắn sẽ có những người tò mò về những gì tôi làm để kiếm sống.

Nghĩ về việc đó đi, có vẻ như là tôi vẫn chưa giới thiệu bản thân mình.

Tên tôi là Bill Withers. Một thợ săn tiền thưởng sống vào năm 1906.

Cái thế kỉ thứ hai mươi chết tiệt này.